Quả nhiên, chỉ nửa ngày sau, từ xa nhìn đến Vân Cương Sơn, đập vào mắtchính là trên Vân Cương Sơn nhân ảnh dày đặc, còn có tiếng la hét, âmthanh tranh đấu.
Lông mày Sở Nam nhíu chặt, nói:
- ThiênNhiên, ngươi mang người hấp dẫn sự chú ý bên ngoài, ta lặn xuống lòngđất, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức báo cho ta biết.
- Được.
Thiên Nhiên mỉm cười đáp ứng, Thiết Thương Hùng hô lên:
- Lão đại, ta đi cùng ngươi.
Sở Nam lắc đầu, nói:
- Chiến Thần, ngươi là Thổ thuộc tính, không phù hợp,cứ đi theo Thiên Nhiên đi, đến lúc ta trở lên sẽ nướng thịt cho ngươi.
- Đi!
Thiết Thương Hùng nghe thấy có thịt nướng để ăn, hai mắt tỏa sáng, Sở Nam mỉm cười, liền ẩn xuống lòng đất.
Cùng lúc đó, trên Vân Cương Sơn vang lên một âm thanh:
- Lộ bằng hữu này, lại không mời mà đến sao?
- Ồ? Thanh âm này ngược lại có chút quen thuộc.
Thiên Nhiên lẩm bẩm một câu, sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười, nàng chợtnhớ đến chủ nhân âm thanh này là ai, liền dẫn mọi người cùng bay đi, sau đó hạ xuống trên một ngọn núi của Vân Cương Sơn, thản nhiên đứng nhìn.
Người vừa hét lên, sắc mặt chợt biến đổi, liền lên tiếng:
- Phong công chúa, là nàng!
- Diệp Chính Phi, từ khi chia tay đến nay, không xảy ra chuyện gì chứ hả?
Thiên Nhiên nói xong, lại đánh giá Diệp Chính Phi một phen, phát hiện thươngthế của Diệp Chính Phi đã gần như khỏi hẳn, mặc dù đã qua nửa năm, nhưng thương thế của hắn lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447893/chuong-1236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.