Thiên Nhiên thu biểu tình của đám đông vào trong đáy mắt, tiếp tục nói:
- Ta hôm nay sở dĩ đến đây là bởi vì nhận được tin tức Diệp Chính Phiđang ở chỗ này, nên đặc biệt đến đánh hắn, khiến hắn chịu đau khổ, chưvị nếu muốn làm ta khó chịu thì ta nhất định sẽ khiến hắn càng khó chịuhơn.
Trong lòng mọi người lại kinh ngạc, sau khi suy tư một phen, lại chĩa mũi thương về phía Diệp Chính Phi, sắc mặt Diệp Chính Phi trởnên cực kỳ khó coi, lại móc ra một hạt châu, nói:
- Chỉ cần bópvỡ hạt châu này, không mất bao lâu thì sư phụ của bổn Vương sẽ đến đây,có lẽ các ngươi cũng không biết sư phụ của bổn Vương là ai? Nhưng bổnVương có thể nói cho các ngươi biết một điều, Phong công chúa trước mặtsư phụ của bổn Vương, căn bản không có nửa phần thắng, nếu như các ngươi không muốn chết thì hãy làm theo lời bổn Vương.
Vẻ mặt đám người lại đại biến.
Thiên Nhiên dường như căn bản không để lời của Diệp Chính Phi vào mắt, lập tức nói:
- Tốt lắm, Diệp Chính Phi, ngươi nhanh bóp nát đi, ta ngược lại muốn xem xem sư phụ của ngươi là nhân vật như thế nào.
Hai bên đều có đại sát khí, đám người trên Vân Cương Sơn lập tức rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
-DG-: Đúng là trâu bò đập nhau, ruồi muỗi chết
Ngay lúc Thiên Nhiên và Diệp Chính Phi đang giằng co, Sở Nam bên dưới lòngđất đã lặn xuống đến quáng mạch, đột nhiên có một âm thanh truyền đến:
- Nhanh rời khỏi đây, bằng không, chết!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447894/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.