Chương trước
Chương sau
Lúc này, tộc trưởng Thụ tộc đang muốn hét lên thì chợt nhìn thấy Sở Nam ôm tiểu Hắc xuất hiện trước mặt, không khỏi sững sờ, lập tức hoàn hồn, nhanh nhẹn bắt lấy Thuấn Vận Đạo vào tay, quát:
- Giao bảo bối ra, thả chúng ta đi, bằng không thì ta sẽ giết hắn!
Sở Nam lắc đầu, tên này thật đúng là tham lam không bình thường, dưới tình huống như vậy, việc nghĩ đến đầu tiên không phải là bỏ chạy trối chết mà lại là bảo bối.
Thuấn Vận Đạo nhìn Sở Nam, trong lòng lộ vẻ cảm kích, thực lực của đoàn người Thuấn Vận Đạo tại đại lục Đồ Đằng có thể nói rất mạnh, thế nhưng đối mặt với toàn bộ Thụ tộc thì vẫn kém không ít, cũng vì vậy mới rơi vào trong tay đám Thụ tộc nhân này.
Phượng Tiên Vân còn hét lên:
- Cứu ta, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ lấy thân báo đáp!
Sở Nam nhìn Phượng Tiên Vân, Phượng Tiên Vân lập tức bày ra dung mạo xinh đẹ của mình,Sở Nam lại cười nói:
- Nếu như ngươi muốn lấy thân báo đáp thì ta ngược lại đã có thể thuận tiện cứu ngươi rồi.
- Ách…
Phượng Tiên Vân há hốc miệng, nàng thật sự nghĩ mãi không ra, bằng vào dung mạo tuyệt thế của nàng, người này tại sao lại xem nàng như cọng rơm cỏ rác, ngay cả một chút dị quang trong mắt cũng không có, hoàn toàn không có hứng thú gì với nàng, nghĩ thì nghĩ, nhưng lúc này vì mạng sống, Phượng Tiên Vân đành áp chế bất mãn oán hận vì mỹ nhân kế không thành, nói:
- Được, chỉ cần ngươi cứu ta, bất kể làm gì ta cũng được.
- Ngươi không có nghe ta nói sao? Nhanh giao bảo bối ra, bằng không thì hắn sẽ chết.
Tộc trưởng Thụ tộc vẫn điên cuồng hét, Sở Nam nhàn nhạt nói:
- Đồ vật trên tay ta, cho dù chỉ là một chéo áo cũng không phải là thứ mà ngươi có thể chạm vào!
Lập tức, cánh tay của tộc trưởng Thụ tộc và đám tộc nhân đều biến mất, Sở Nam vung tay lên, một cơn lốc phát ra, đám người Thuấn Vận Đạo và Phượng Tiên Vân đều được Sở Nam bình yên cứu ra, Sở Nam lại nói:
- Cùng đi với những Huyền thú kia, các ngươi có thể thể bình an trở về.
Dứt lời, Sở Nam lại đưa bọn họ vào giữa đám Huyền thú.
Hỏa diễm trên trời vẫn rơi xuống, Sở Nam thuận tay cứu người xong, đang muốn đạp bước rời đi, đột nhiên, ở bên trong túi linh thú, Long Hồn Thiên Long sống nhờ trên phiến thạch bản chợt truyền ra thanh âm:
- Chủ nhân, ta phát hiện khối thạch bản còn thiếu ở đâu rồi.
Thanh âm Thiên Long Hồn vang lên, Sở Nam không khỏi kinh hỉ, đối với việc tìm khối thạch bản còn thiếu kia, Sở Nam luôn ôm thái độ có thì có, không có thì thôi, không bắt buộc, thế mà không ngờ Thiên Long Hồn lại có thể phát hiện ra.
- Hành động vô tình lúc đó không ngờ lại có thu hoạch như vậy.
Sở Nam chợt mỉm cười, Thiên Long Hồn đã phát hiện ra, vậy hắn tất nhiên phải lấy rồi, nói không chừng khối thạch bản đó còn ẩn chứa bí mật của đại lục Đồ Đằng, thậm chí là đường về nhà thì sao? Hoặc là thứ gì đó cấp bậc lão quái vật, nếu bỏ lỡ thì đúng là bị trời phạt mà.
- Ở đâu?
Sở Nam liền hỏi.
Thiên Long Hồn vội nói gấp:
- Ngay phía trước, trong tay người kia.
- Tộc trưởng Thụ tộc? ngươi làm sao biết được?
Sở Nam chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng, Thiên Long Hồn liền trung thực trả lời:
- Cụ thể là chuyện gì xảy ra thì ta cũng không rõ, nhưng khi ta dung hợp với phiến thạch bản này thì liền có một loại cảm giác cường liệt, trong khoảng cách ngắn có thể phát hiện được.
- Thì ra là vậy, trách không được tên trưởng lão Kỳ Lân tộc tìm đã lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy.
Sở Nam không khỏi chợt nghĩ đến hắc sắc lệnh bài.
Lúc này, tộc trưởng và tộc nhân Thụ tộc đều vẫn chưa kịp phản ứng lại, con tin mà bọn hắn dựa vào để thu hoạch bảo bối và bảo trụ tín mạng đã không còn. Tên tộc trưởng Thụ tộc nhìn Sở Nam, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi sâu sắc, nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng Sở Nam muốn rời đi, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng còn chưa thở phào xong thì tộc trưởng Thụ tộc đã nhìn thấy Sở Nam quay đầu lại, gương mặt được Thiên Hỏa chiếu rọi khiến người khác nhìn vào không khỏi rung động, tộc trưởng Thụ tộc theo phản xạ có điều kiện mà thốt lên:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi ép ta, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!
Trong thanh âm của tộc trưởng Thụ tộc đã có phần yếu ớt.
Sở Nam cười nói:
- Đồng quy vu tận? Ngươi làm gì có vốn liếng để ta bức ngươi chứ?
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Cho ngươi một con đường sống!
- Đường sống? Là có ý gì?
Tộc trưởng Thụ tộc không hề có chút kinh hỉ nào, chỉ có nghi hoặc vô tận, nói:
- Đường sống là thế nào?
- Dùng một vật trên người ngươi để đổi lấy!
Hai mắt tộc trưởng Thụ tộc lập tức bắn ra tinh quang lạnh lẽo, ngay cả cánh tay đã bị đoạn cũng không cảm thấy đau đớn, nghiêm giọng quát:
- Ngươi muốn dùng đầu của ta để đổi?
Tộc trưởng Thụ tộc sở dĩ nói vậy là bởi vì đối với những kẻ mà hắn sắp giết, hắn đều nói như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, tộc trưởng Thụ tộc cũng nói như vậy.
Sở Nam hơi sững sờ, lập tức hiểu ý hắn, nói:
- Ngươi không có đầu còn có thể sống sao?
- Cái gì?
Tộc trưởng Thụ tộc chợt phát hiện mọi chuyện dường như không phải như hắn nghĩ, vì vậy lắc đầu nói:
- Không thể.
- Như vậy chẳng phải được rồi sao.
Sở Nam lấy ra một phiến thạch bản, nói:
- Trong tay của ngươi có lẽ có khối còn thiếu của khối thạch bản này, phải không?
Ánh mắt tộc trưởng Thụ tộc liền bạo xạ tinh quang, một cỗ khát vọng kìm nén đã lâu thoáng cái tràn khắp toàn thân, tộc trưởng Thụ tộc giống như phát điên, quát:
- Nhanh đem thứ trong tay ngươi giao cho ta, bằng không thì, diệt…
Chữ “ngươi” còn chưa thốt ra thì tộc trưởng Thụ tộc liền tỉnh lại, kẻ trước mắt không phải là tộc nhân của hắn, cũng không phải là đối tượng mà hắn tùy tiện có thể diệt được, đồng thời, hắn cũng biết, khối đá trên người mình chắc chắn cũng không giữ được, nhưng tộc trưởng Thụ tộc nghĩ mãi không rõ là đối phương tại sao biết khối đá nằm trong tay hắn.
- Nghĩ xong chưa?
Tộc trưởng Thụ tộc cắn răng một cái rồi nói:
- Ta không có.
- Vậy sao? Vậy ta đành phải giết ngươi rồi từ từ tìm vậy.
Thân thể tộc trưởng Thụ tộc run lên, thấy Sở Nam thực sự muốn động thủ, liền hung hăng nói:
- Khối đá của ta một bảo vật, ngươi phải dùng một kiện bảo bối để đổi bảo bối của ta, lúc đấy ta mới giao cho ngươi.
- Phiến đá đó chỉ có thể đổi lấy mạng của ngươi!
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
- Sự nhẫn nại của ta không được tốt lắm.
Sở Nam đối với tộc trưởng Thụ tộc ra lệnh cho toàn bộ Thụ tộc đến giết hắn cũng rất không vừa mắt, chỉ có điều Sở Nam cũng không so đo, nhưng tên tộc trưởng Thụ tộc này lại tự cho mình là cái rễ cây rắn chắc.
- Nếu ngươi không đáp ứng thì ta sẽ hủy nó, ngươi đừng nghĩ đến việc có thể cướp được nó từ trên người ta, nếu như không phải ta tự tay lấy ra, ngươi tuyệt đối không thể tìm được, tuyệt đối không tìm thấy!
Tộc trưởng Thụ tộc nói vô cùng tự tin.
Sở Nam không nói gì thêm, thân hình nhoáng lên, ngũ chỉ hợp thành trảo, trực tiếp chộp vào lồng ngực bên phải tộc trưởng Thụ tộc, nhất thời máu tươi bắn tung tóe, trên tay Sở Nam đã xuất hiện một khối thạch bản, Sở Nam hơi dùng lực một chút thì phiến đá đã xuất hiện trước mắt hắn.
Tộc trưởng Thụ tộc trợn tròn mắt, lẩm bẩm:
- Tên này còn là người sao? Hắn làm sao biết ta giấu phiến đá đó trong ngực?
Tộc trưởng Thụ tộc tất nhiên không biết được bản lãnh của Thiên Long Hồn.
Sở Nam đem khối thạch bản và phiến thạch bán hợp lại thành một, đồ án bên trên lập tức hiện ra rõ ràng. Thiên Long Hồn lúc này cũng sảng khoái phát ra một tiếng long ngâm, người xung quanh lại lần nữa kinh sợ, chốc lát sau, Thiên Long Hồn mới nói:
- Chủ nhân, ta biết những lộ tuyến này thông đến đâu rồi.
Thiên Long Hồn lại lần nữa đem đến cho Sở Nam một thu hoạch ngoài ý muốn, Sở Nam đáp:
- Được, ta sẽ nhớ đại công của ngươi, sau này nhất định tìm cho ngươi một thân thể khiến ngươi thỏa mãn.
- Cám ơn chủ nhân, bổn đại Thiên Long… ách, ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy!
Thiên Long Hồn vội vàng biểu hiện trung tâm, đồng thời nhắc nhở bản thân, ngàn vạn không nên đắc ý mà quên mất mình vốn là rồng.
Sở Nam cũng không để ý đến tộc trưởng Thụ tộc nữa, trực tiếp đạp không rời đi, lưu lại hỏa diễm đầy trời, đồng thời còn có một tiếng long ngâm khiến mọi người chấn kinh.
- Phành…
Một đoàn hỏa diễm rơi xuống, khiến bọn hắn bừng tỉnh, tộc trưởng Thụ tộc hoàn hồn, chợt cảm thấy thế giới của mình toàn một màu đen, trong lòng dâng lên hối hận, hối hận vì vừa rồi không đáp ứng lấy phiến thạch bản ra, như vậy còn có thể giữ được một mạng, nhưng bây giờ, bởi vì tham lam cho nên đã không còn gì.
Tộc trưởng Thụ tộc bởi vì bảo bối mà đem toàn bộ tộc nhân đến đây, nhưng bởi vì không chịu giao ra phiến đá mà toàn tộc của hắn đều bị hủy diệt trong biển lửa.
- A…
Tộc trưởng Thụ tộc nghĩ đến những điều này, liền phun huyết, ngã xuống đất.
Ở nơi khác, đám người Thuấn Vận Đạo và Phượng Tiên Vân đang ở trong đám Huyền thú, trong lòng đầy lo lắng, mặc dù Đồ Đằng của bọn hắn rất cường đại, nhưng thực lực bọn hắn còn xa mới bằng những Đồ Đằng mà bọn hắn tín ngưỡng, mà đám Huyền thú bên cạnh, mỗi con đều là tồn tại muốn lấy mạng người. Nhưng bọn hắn nhìn thấy trong mắt đám Huyền thú này đều lộ vẻ thành kính thì trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Đồng thời khiếp sợ, Thuấn Vận Đạo càng tin phục Sở Nam hơn, vô cùng cảm thấy may mắn bởi vì lựa chọn của mình lúc trước.
Cùng lúc đó, Sở Nam mang theo tiểu Hắc và Thiên Long Hồn đi đến nơi mà thạch bản ghi chép.
o0o
Mà ngay lúc Vạn Trận lão tổ phá không rời đi, tại một nơi thần bí tại đại lục Đồ Đằng, có người nhíu mày nói:
- Đến Vùng đất không rơi một chuyến, xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, là cường giả ở đâu đến.
- Rõ!
o0o
Tịch dương phủ xuống, lộ chút ánh kinh quang.
Từ xa nhìn lại, khiến người ta cho rằng là một hải dương màu vàng óng ánh.
Trên thực tế, đây là một mảnh sa mạc, là sa mạc không có một ngọn cỏ, hạt cát dưới ánh tịch dương chiếu vào nhìn giống như vàng.
Một khối cổ bản, một con thỏ, một thân ảnh, quỷ dị tổ hợp này phi hành trên mảnh sa mạc này, không thể nghi ngờ chính là đám người Sở Nam, sau khi tiến vào mảnh sa mạc này, tốc độ của bọn hắn liền chậm lại.
Thiên Long Hồn sống nhờ trong phiến thạch bản, sau khi cùng tương dung với phiến thạch bản liền cảm ứng được khối thạch bản còn thiếu, Sở Nam lúc nghe thấy lời Thiên Long Hồn nói thì chợt nghĩ đến hắc sắc lệnh bài.
Đến lúc này, Sở Nam đã thu nhặt được sáu khối hắc sắc lệnh bài, thế nhưng, hắc sắc lệnh bài này có tổng cộng bao nhiêu khối thì Sở Nam cũng không biết, Sở Nam chỉ mơ hồ cảm thấy hắc sắc lệnh bài này không chỉ tồn tại ở đại lục Thiên Vũ và đại lục Đồ Đằng đơn giản như vậy. Chỉ có điều, hắc sắc lệnh bài đến cùng ẩn chứa bí mật gì thì Sở Nam cũng không biết, chỉ nghe nói mấy cái truyền thuyết, cái gì mà đại bảo tàng, cái gì mà linh dược trường sinh bất lão, cái gì mà công lực đại tăng, cái gì mà thông hướng đến đại lục khác…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.