Chương trước
Chương sau
Sở Nam tiến về phía trước, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi đã không muốn cút trở về, vậy thì hủy diệt đi, tất cả Thụ tộc nhân đến đây, ta sẽ cho Thụ tộc từ nay về sau xóa tên khỏi đại lục Đồ Đằng, sẽ không còn Thụ tộc trên đại lục Đồ Đằng này nữa.
Thanh âm rất nhạt, cũng không mang theo chút sát khí nào, Thụ Hành lại phát ra tiếng cuồng tiếu.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng cuồng tiếu liền im bặt.
Thụ Hành trợn mắt há hốc mồm, bất giác mà nuốt từng ngụm nước bọt.
Sau đó, khiến mình bị sặc.
Trong tầm mắt Thụ Hành xuất hiện hỏa diễm, hỏa diễm này không phải một hai đoàn mà là hỏa cầu, giống như sao băng từ trên không trung rơi xuống.
- Thiên hàng đại hỏa?
Thụ Hành ngây ngốc lẩm bẩm, bị khiếp sợ thành một con rối.
Sở Nam nhẹ nhàng bước đi dưới đại hỏa đầy trời, những hỏa diễm này tất nhiên là do hắn gây ra.
Ôm lấy tiểu Hắc, những Huyền thú liền theo sát phía sau, đám Huyền thú nhìn đại hỏa đầy trời rơi xuống cũng vô cùng sợ hãi, thế nhưng bọn chúng lại phát hiện những Thiên Hỏa này không thiêu đốt bọn chúng được.
Đúng lúc này, trong đầu bọn chúng vang lên một âm thanh:
- Đi theo ta, tín ngưỡng ta thì các ngươi sẽ không bị hỏa thiêu!
Âm thanh vừa vang lên, trong đầu mấy vạn Huyền thú chợt xuất hiện hình ảnh Thần Thỏ.
Lập tức, trong đầu những Huyền thú hung mãnh liền khắc sâu hình ảnh “Thần Thỏ”, không dám có chút sơ sẩy, bởi vì bọn chúng rất sợ bị Thiên Hỏa tiêu diệt.
Hỏa diễm rơi lên đám người Thụ tộc và Hoa tộc đang phát uy, không chút chần chờ, cây hủy hoa diệt, có thân ảnh giãy dụa trong hỏa diễm, tiếng kêu vang thảm thiết không ngừng vang lên, thế nhưng vẫn không thoát khỏi kết cục bị hỏa diễm thiêu đốt.
Thụ Hành hồi phục tinh thần, nhưng lại không dám phóng xuất cuồng ngôn, ngược lại quay người bỏ chạy, nhưng hắn làm sao có thể chạy thoát cơ chứ?
Một đoàn hỏa diễm bắn thẳng đến tâm tạng của hắn.
Thụ Hành hét lớn:
- Ta đã là Đồ Đằng linh rồi, chỉ còn cách Đồ Đằng Thánh một bước không xa, hỏa diễm của ngươi không thiêu đốt được ta đâu…
Lời còn chưa dứt, Thụ Hành kiếm được không ít chỗ tốt nhờ đi theo Vạn Trận lão tổ liền bị hỏa cầu xuyên tim, thiêu đốt thành tro bụi.
Tại trung tâm, tộc trưởng Thụ tộc vừa hạ quyết tâm, nhìn thấy hỏa diễm đầy trời, lập tức sắc mặt đại biến, nghiêm nghị quát:
- Thiết Thụ tộc đâu?
- Tộc trưởng, Thiết Thụ Kiên ở đây.
- Thiết Thụ Kiên, mau dẫn Đồ Đằng tộc của ngươi ngăn cản hỏa diễm!
- Rõ!
Thiết Thụ Kiên liền đem tộc nhân của hắn từ khắp bốn phương tám hướng xông đến, sau khi chạy được mười dặm, bọn hắn liền cách nhau một khoảng, sau đó bắt đầu “Thụ hóa”. Bất chợt, một gốc đại thụ liền mọc thẳng lên trời, cao đến chừng mười mấy trượng, sau đó, đỉnh các cây liền chụm vào nhau, hình thành một căn nhà bằng cây khổng lồ.
Tộc trưởng Thụ tộc nhìn thấy căn nhà Thiết Thụ bày bố ổn thỏa mới hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Những hỏa diễm này, đến thật quỷ dị, chẳng lẽ là do người kia làm ra hay sao?
Tộc trưởng Thụ tộc liền khẳng định:
- Nhất định là hắn, hừ, hỏa diễm thì đã sao? Hắn nhất định không ngờ ta còn thủ đoạn này, Thiết Thụ tộc không sợ hỏa diễm, mà ngươi thì đã trọng thương, bổn tộc trưởng muốn xem ngươi có thể duy trì hỏa diễm được bao lâu, đợi những hỏa diễm này kết thúc thì tử kỳ của ngươi cũng đến.
- Grào…
Lời vừa dứt, căn nhà Thiết Thụ mà tộc trưởng Thụ tộc tự cho có thể ngăn cản hỏa diễm liền bị đốt thành một lỗ hổng lớn, một đoàn hỏa diễm từ trên trời rơi xuống, rơi vào giữa đám người, tộc trưởng Thụ tộc kinh hãi, vội vàng đem toàn bộ tu vi của mình bạo phát, cùng những trưởng lão khác ngăn cản Thiên Hỏa.
Mà căn nhà Thiết Thụ kia lấy lỗ hỏa diễm kia làm trung tâm, lan khắp bốn phương tám hướng, chỉ trong chớp mắt, căn phòng Thiết Thụ liền biến thành tro tàn, tộc nhân Thiết Thụ tộc không một ai may mắn sống sót, tất cả đều táng thân trong biển lửa.
Tộc trưởng Thụ tộc nổi giận, càng thêm luống cuống, bởi vì hắn và các trưởng lão, còn cả toàn bộ tộc trưởng của những Đồ Đằng tộc phụ thuộc cũng không thể ngăn cản được hỏa diễm này, bọn hắn tất nhiên là không thể ngăn được, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương trong đan điền Sở Nam là dạng tồn tại gì chứ? Tộc trưởng Thụ tộc có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, hơn nữa, lúc ở trong trận, Sở Nam cũng hấp thu được không ít Bát Cực Hoàng Hỏa, thực lực của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương lại tiến một bước dài, chỉ có điều, Sở Nam còn chưa đem toàn bộ Bát Cực Hoàng Hỏa thôn hấp sạch thì đã bị Trận Hồn dẫn bạo Sinh Tử Băng Hỏa trận, tất nhiên Bát Cực Hoàng Hỏa và Vương Mặc Thạch Băng cũng nổ tung.
Bằng không, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương rất có thể tăng mạnh một phen.
Nhưng bất luận thế nào, hỏa diễm mà Hàn Ngọc Lam Viêm Vương xuất ra cũng đủ khiến tộc trưởng Thụ tộc và đám người đi theo rơi vào tuyệt cảnh, tộc trưởng Thụ tộc vạn phần bối rối, đột nhiên nhìn thấy Thuấn Vận Đạo và tộc nhân Kỳ Lân tộc, lập tức hét lớn:
- Các hạ, Thuấn Vận Đạo nằm trong tay ta, nếu ngươi không dừng tay thì ta sẽ giết hắn!
Tộc trưởng Thụ tộc rống lên một câu như vậy, những người phía sau cũng dốc toàn lực hô rách yết hầu, sau đó, tộc trưởng Thụ tộc thấy không có phản ứng, hỏa diễm trên trời vẫn rơi xuống vô cùng vô tận, da thịt trên người hắn cũng đã bị đốt rụt, liền lệnh cho đám người phía sau cùng hét lên.
Phía bên kia, tiểu Hắc đã phân phó cho đám Huyền thú ở sau lưng, chỉ cần những nghĩ đến hình tượng của nó thì sẽ không bị hỏa thiêu, tiếp đó chỉ phương hướng cho bọn chúng, để tất cả đến Thỏ Ngọc tộc. Xử lý xong những chuyện này, Sở Nam đang muốn dùng Thiên Nhai Chỉ Xích rời đi thì chợt nghe thấy tiếng hét, chợt lẩm bẩm:
- Thuấn Vận Đạo? Được rồi, xem như một hồi đồng minh, cứu ngươi lần này vậy.
Nói xong, Sở Nam lại hướng về phía tiếng hét truyền ra mà đáp xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.