Chương trước
Chương sau
Hứa Mãn Dương nhìn thấy Sở Nam cùng hai đại Võ Tướng chiến đấu, mặc dù rơi xuống hạ phong, thế cục nguy cấp, máu tươi bắn khắp nơi, vết thương trên người lại càng chồng chất, thế nhưng lại không chết. Hứa Mãn Dương thấy Sở Nam có tâm trí kiên định và một lòng điên cuồng chiến đấu, bất quản kẻ trước mặt là người nào, đánh trước rồi nói sau. Hứa Mãn Dương nhìn thấy một tên tiểu tử hèn mọn lại dám phạm vào uy nghiêm của hắn, thậm chí còn dám xuất kiếm với hắn. Hứa Mãn Dương nhìn thấy một kích mạnh mẽ của mình không ngờ lại không thể giết chết hắn, Tam Vị Chân Hỏa đối với hắn dường như không có tác dụng….
Hơn nữa, lúc cuối cùng bỏ trốn, hắn còn lưu lại một câu nói….
Nhân vật như vậy, quyết tâm như vậy, Hứa Mãn Dương há có thể để cho hắn trốn thoát dễ dàng như vậy để ngày sau đem đến hậu hoạn lớn cho hắn sao?
Lại nói, trong tay tiểu tử kia có bảo kiếm cấp Chân Khí, còn có pháp bảo phòng hộ cấp Pháp Khí, pháp bảo nhiều như vậy làm sao có thể để cho hắn đào thoát được.
Kết quả cuối cùng nhất định phải là giết người, đoạt bảo….
Tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Sở Nam không phải dựa vào pháp bảo phòng hộ để chống lại Tam Vị Chân Hỏa, mà là sử dụng chính cơ thể hắn, nhục thể vô cùng cường đại.
Mệnh lệnh của Hứa Mãn Dương vừa truyền đi, không chỉ có Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang đều muốn giết Sở Nam cho thống khoái, mà tất cả các bang phái tại thành Hùng La đều muốn giết Sở Nam cho thống khoái, bởi thế, khắp nơi đều vang lên tiếng hô giết, từng đoàn người không ngừng đuổi theo hướng Sở Nam bỏ trốn, gần như là xuất động toàn thành vậy….
Một người chạy, toàn thành truy đuổi….
Chuyện xảy ra trong nháy mắt dẫn đến náo động lớn như vậy, khiến cả thành bàn luận xôn xao chỉ bởi vì một thanh bảo kiếm cấp Chân Khí, không biết nếu như bọn chúng biết trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn có Long Nha, Nghịch Lân, chỉ e không riêng gì thành Hùng La, mà một vài tòa thành phụ cận, thậm chí các đại môn phái, hoặc toàn bộ Bắc Tề Quốc đều muốn đuổi giết Sở Nam.
Giờ phút này, Sở Nam đã trở thành địch nhân của toàn bộ người bên trong thành Hùng La, bởi vậy phải nhanh chóng bỏ trốn.
Một kích đầy phẫn nộ của Hứa Mãn Dương, uy lực quả nhiên cực lớn, lại thêm Sở Nam lúc trước đã huyết chiến khá lâu, thân thể vốn bị thương nghiêm trọng, đau đớn khi bị loại Tam Vị Chân Hỏa này thiêu đốt không hề thua kém chút nào so với Phong lão đầu lúc trước dùng Chân Dương chi hỏa tôi luyện hắn….
Mặc dù đau nhức thấu xương tủy, thế nhưng Sở Nam lại không dám trì hoãn do dự chút nào, vẫn tiếp tục liều mạng xông về phía cửa thành, chiến đấu hôm nay quả vô cùng thảm liệt, thế nhưng hắn đã có được thứ hắn muốn, đặc biệt là Hứa Mãn Dương bởi vì muốn giết hắn mà đã tặng cho hắn Tam Vị Chân Hỏa, đây chính là một loại đại bổ dược, khiến Sở Nam điên cuồng hấp thu để tôi luyện thân thể.
- Đám người Tư Đồ Dật Tiêu có lẽ an toàn rồi, ta cũng nhất định phải xông được ra ngoài!
Sở Nam vừa chạy vừa lẩm bẩm, các gian nhà hay đại thụ ở hai bên đường không ngừng chạy lùi về phía sau.
Giờ phút này, đám người Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân, còn có Đại Vũ lệ rơi đầy mặt, trong mắt tràn ngập thống khổ và phẫn nổ.
Mười thành viên đám người Trầm Mạch Hân ở tại nơi ước định, trên đường rút lui đụng phải đám bang chúng lúc trước thần phục Nghịch Thiên Bang, bọn hắn thấy không có hung thần Sở Nam ở đây, ngay cả Tư Đồ Dật Tiêu có chút lực chấn nhiếp cũng không có thì trong lòng liền có chủ ý xấu xá, muốn đem đám người Trầm Mạch Hân bắt lại, đem làm chiến lợi phẩm giúp Tần Bang giành lại vinh quang.
Chỉ dựa vào nhóm mười người Trầm Mạch Hân làm sao có thể chống đỡ được? Mặt khác, tám người kia bởi yểm trợ cho Trầm Mạch Hân và Đại Vũ thoát đi mà ở lại đoạn hậu, Đại Vũ nhìn thấy tình thế vạn phần nguy cấp thì lập tức kéo lấy Trầm Mạch Hân bỏ chạy, hơn nữa hắn còn để tiểu Vũ ở lại, tiểu Vũ cũng lập tức trở thành một thành viên đoạn hậu.
Đám người đoạn hậu không thể nghi ngờ đều hy sinh tráng liệt.
- Tiểu Vũ, tiểu Vũ…. Ta sẽ báo thù cho ngươi.
Đại Vũ xiết chặt nắm đấm, giống như muốn bóp nát bàn tay.
- Ca ca, ta phải báo thù cho bọn họ, ta phải báo thù cho bọn họ….
Trầm Mạch Hân lệ như suối tuôn trào, trong nước mắt tràn đầy quyết tâm báo cừu rửa hận.
- Thù này chúng ta nhất định phải báo, các huynh đệ hãy nghỉ ngơi đi, Tư Đồ Dật Tiêu ta xin thề sẽ báo thù cho các ngươi, nếu như không báo được thù này thì hãy để cho Thiên Lôi đánh chết, thần hồn câu diệt!
Tư Đồ Dật Tiêu vẻ mặt kiên định, có chút dữ tợn gằn giọng nói.
Trầm Mạch Hân đột nhiên hỏi:
- Ca ca, đại ca đâu? Tại sao lại không thấy đại ca?
- Đại ca bảo chúng ta đi trước, hắn ở lại cản….
- Ca ca, đám người Đại Minh đều chết hết, đại ca ở lại đoạn hậu, cũng chỉ có con đường chết, các huynh đệ đều chết hết, chúng ta còn tham sống sợ chết sao? Tối hôm qua không phải đã nói cùng sinh tử sao? Ca ca, chúng ta phải trở lại, phải liều chết một phen!
Trầm Mạch Hân nói xong liền quay người rời đi.
- Đứng lại!
Tư Đồ Dật Tiêu quát một tiếng:
- Chúng ta đi, chỉ có đi thì mới không làm vướng tay chân đại ca, đại ca sẽ không chết, chắc chắn sẽ không chết….
Trong đầu Tư Đồ Dật Tiêu hiện lên võ quyết Càn Khôn Cửu Chuyển, thầm nghĩ:
- Nếu như đại ca bất hạnh bỏ mình, ngày sau nhất định phải chôn cả thành Hùng La với đại ca. Đại ca, ta sẽ luyện tốt võ quyết, ta sẽ nhớ những lời mà ngươi đã nói.
- Tiểu muội, đại ca đã cho chúng ta cơ hội sống sót, phải nắm chắc lấy no!
Tư Đồ Dật Tiêu nói xong liền quát:
- Đi!
Nói xong thì Tư Đồ Dật Tiêu liền kéo tay hai người, lại lần nữa nhìn bóng đêm tại thành Hùng La, rồi quay người chạy về phương xa, hòa mình vào trong đêm tối.
Giờ phút này, Tư Đồ Dật Tiêu đã ở ngoài hơn mười dặm cũng không biết đại ca của hắn đã lâm vào trạng thái là địch nhân của toàn thành.
Tam Vị Chân Hỏa trên người Sở Nam vẫn chưa tắt, có thể thấy một kích vừa rồi của Hứa Mãn Dương ẩn chứa Hỏa nguyên lực dày đặc như thế nào, đương nhiên, đối với Sở Nam mà nói, Tam Vị Chân Hỏa càng tắt chậm thì trong lòng hắn càng vui mừng.
Tốc độ nhanh như chớp, Sở Nam chạy qua một con phố, cuối cùng cũng có một người ngăn trước mặt hắn, người đó đứng giữa đường, quát lớn:
- Tiểu tử, giao pháp bảo ra, bằng không thì sẽ mất mạng.
Đối với loại người này, ngay cả hai chữ “Ngu xuẩn” Sở Nam cũng không muốn ban tặng hắn, cũng không vung trọng kiếm lên, trọng kiếm đã được Sở Nam thu vào trong nhẫn trữ vật, hắn lúc này chỉ muốn tiết kiệm từng chút một năng lượng của mình.
Sở Nam vung nắm quyền lên, muốn đem kẻ trước mặt đánh cho huyết nhục mơ hồ, lúc sắp vọt đến trược mắt thì lại thu nắm quyền lại, cứ như vậy húc thẳng vào.
Lúc Sở Nam va vào kẻ đó, trong miệng hắn vẫn còn hét lớn:
- Hỏa….
Về phần là Hỏa gì thì người kia còn chưa kịp nói xong Sở Nam đã va vào hắn, Tam Vị Chân Hỏa thoáng chống đã thôn phệ kẻ đó, biến hắn thành hư vô, người phía trước nhìn thấy một màn như vậy thì lập tức giống như nhận được mệnh lệnh, đột nhiên dừng bước.
Sở Nam lại không chút để ý, bay thẳng đến đám người này, Tam Vị Chân Hỏa quả nhiên bá đạo, vừa đụng liền hủy diệt, Sở Nam chỉ chạy một quảng đường đã bốc lên một trận khói đen nghi ngút.
- Không thể tưởng tượng được chiêu thức mà Hứa Mãn Dương muốn giết ta lại trở thành lợi khí giết người cướp đường như vậy!
Sở Nam thầm nghĩ, cảm thấy Tam Vị Chân Hỏa có xu thế sắp tắt thì khẽ lẩm bẩm:
- Nếu như ta có thể kích phát Hảo nguyên lực, duy trì Tam Vị Chân Hỏa này thì khả năng chạy trốn sẽ tăng lên rất nhiều.
Nghĩ vậy, Sở Nam liền thử kích phát nguyên lực.
Mà phía trên một nóc nhà ở phía sau lưng Sở Nam, một người đứng thẳng trên không trung, trong tay cầm một cây trường cung, mũi tên đã bị kéo căng hết cỡ….
- Păng….
Mũi tên thoát dây, trực chỉ hướng Sở Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.