- Ngu xuẩn!
Hai chữ mà Sở Nam vừa thốt ra mặc dù âm thanh không lớn, nhưng lọt vào tai mọi người không thể nghi ngờ lại chính là tiếng sấm vang giữa bầu trời quang.
Hứa Mãn Dương với tư cách và địa vị là Thành chủ, với tư cách và địa vị Hứa gia Tam thiếu gia, tự thân mời một tên tiểu tử gia nhập Hứa gia, thế mà không ngờ lại bị mắng chửi là ngu xuẩn, hai chữ này so với việc Lam Hồng Quang lập tức phản bội hắn còn khó chịu hơn, còn mất mặt hơn.
Cả đám đều sững sờ nhìn Sở Nam, trong lòng đều xẹt qua một suy nghĩ:
- Tiểu tử này muốn chết sao?
Ngay cả Lam Hồng Quang bị lột da róc xương lúc này cũng quên đi phẫn nộ, quên luôn đau đớn.
Thế nhưng, bọn hắn lại không biết Sở Nam là loại người gì, giao ra trọng kiếm ư? Trọng kiếm chính là sư phụ Phong lão đầu cho hắn, hắn có thể giao ra sao? Tuyệt đối không có khả năng, nếu như muốn giao thì đã sớm giao ra rồi, Sở Nam hà tất phải phí công tốn sức cùng khổ chiến với bọn người này một phen như vậy, để cho bản thân mình chịu đầy thương tích sao?
Còn nữa, Sở Nam nhớ rõ lúc trước Nam Cung Linh Vân bị Vạn Độc Môn ám toán đã hoài nghi thủ phạm là Hứa gia và Phạm gia, Sở Nam còn phải tìm Nam Cung Linh Vân, chịu trách nhiệm của một nam nhân, nếu vậy, hắn há có thể gia nhập vào Hứa gia sao?
Mà Sở Nam cũng không biết rằng hai chữ “Ngu xuẩn” của hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446720/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.