A Hạo vào rồi, thư ký đóng cửa lại.
Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn A Hạo. A Hạo mặc một chiếc áo khoác ngắn tay, đôi chân bọc trong một chiếc quần bò bình thường, tất cả tôn lên bờ vai rộng và eo vừa vặn, vẫn đẹp trai áp đảo. Thiên Vũ rất tự nhiên, chẳng có chút lãnh đạm nào của lúc trước, lên tiếng trước khi A Hạo kịp nói: “Đi. Cùng đi ăn cơm.”
A Hạo nói không đi được. Thiên Vũ từ từ tắt máy tính, nói không làm người yêu thì không làm bạn được nốt à? Ngay cả một bữa cơm tôi mời mà cậu cũng không dám đi.
A Hạo cười cười, vẻ mặt lại lộ ra sự cương quyết. Thiên Vũ nghĩ một chút, nói được, không ăn cơm cũng được. Đừng nói chuyện ở đây, đi theo tôi đến một nơi.
Thiên Vũ lái xe đến bờ sông. Trời đã sẩm tối, đèn đường sáng lên, ánh sáng trên cây cầu phía xa lập lòe, xung quanh không có tiếng nói của ai, chỉ có tiếng nước sông vỗ bờ, ca nô vận chuyển kêu xịch xịch.
Thiên Vũ ngồi trên sườn dốc đầy cỏ bên bờ sông, nhìn ca nô ở giữa sông, im lặng một lát rồi mở miệng nói với A Hạo.
“Hôm qua tôi nặng lời. Lúc ấy do tôi đang tức giận, cậu đừng để tâm.”
A Hạo nói, tôi biết.
Thiên Vũ không nhìn cậu, vẫn nhìn về phía trước.
“A Hạo, tôi biết trong lòng cậu có cách nhìn về tôi. Tôi không giải thích. Mỗi người đi một chặng đường đều có nguyên nhân, không thể nói ai đúng ai sai. Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484100/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.