Thiên Vũ thật sự muốn cười.
Không chỉ muốn cười mà trong tim trong mắt đều rất thoải mái, sung sướng, giống như ấm ức lâu ngày bay hết ra ngoài, cả người sảng khoái.
Rất nhiều suy đoán ban đầu của hắn đều bị phủ nhận, hóa ra một người có thể khiến hắn bất ngờ như vậy, cho đáp án không ngờ tới. Mà đáp án này cho hắn cảm giác hưởng thụ. Hắn hài lòng, phấn chấn. Hóa ra hắn chưa từng thất bại.
Hắn cứ chìm đắm trong cảm giác hưởng thụ ấy, cảm giác tự tin mình hơn hẳn người khác, cười mà trêu A Hạo:
“Thằng nhóc cậu … lợi hại, che giấu giỏi lắm. Cậu được lắm …”
Hắn mỉm cười, cười nhìn A Hạo theo kiểu có ý sâu xa. A Hạo không hề quay đầu lại, chỉ im lặng. Thiên Vũ ngắm nhìn dáng vẻ trong sạch mát mẻ của A Hạo, dáng vẻ gợi lên bóng dáng cô độc trong đêm đen, hắn cười vươn tay ôm vai A Hạo, dần dần lấy ngón tay vuốt nhẹ trên vai, sau đó cả người nâng lên, đến gần mặt A Hạo, đặt một nụ hôn lên mặt A Hạo.
Hắn hôn một cái xong thì muốn hôn tiếp cái thứ hai, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt A Hạo, hôn dọc theo đường cong của cằm làm hắn say mê, mãi đến lúc A Hạo tránh đi, khẽ gọi: “Thiên Vũ!”
Thiên Vũ bỏ tay ra, kiềm chế cười, vui sướng, hớn hở. Sau đó hắn nhìn về phía trước, suy nghĩ một chút.
“A Hạo. Hôm nay nếu là người khác thì tôi có thể lừa gạt, nói đại mấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484101/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.