Chương trước
Chương sau
"Phảng chủ, bọn hắn dừng lại." Một tên Khai Thiên tứ phẩm cấp bậc trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng. Những người khác giương mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy bí bảo phong xa kia liền ở bên ngoài Thất Xảo Địa, không còn tiến lên nữa. "Hừ, xem ra bọn hắn quả nhiên có chút quan hệ với Thất Xảo Địa, bọn hắn cho rằng có Thất Xảo Địa che chở là có thể bình an vô sự sao?" Thượng Quan Lung hừ lạnh một tiếng. Đồng Ngọc Tuyền trầm giọng nói: "An nguy của Ngọc nhi quan trọng hơn, lần này dù sao cũng là Phi Hoa phảng ta đa ̃làm sai trước, đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm." "Ta biê ́t rồi!" Thượng Quan Lung đầy sự căm tức đáp lại một câu. Trong lúc bọn hắn nói chuyện, chỉ thấy bí bảo phong xa ở phía trước kia bỗng nhiên bị thu hồi, đám người Dương Khai hiển lộ thân hình, đang lẳng lặng nhìn qua bên này. Thượng Quan Ngọc đứng ở bên cạnh Dương Khai cũng không bị đối đãi hà khắc, hơn nữa trải qua khoảng thời gian tịnh dưỡng này, sắc mặt của nàng cũng hồng nhuận trở lại. Đồng Ngọc Tuyền thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra. "Đi, theo ta đi xuống xem một chút." Thượng Quan Lung phất ống tay áo, cất bước bước ra ngoài, đông đảo cường giả của Phi Hoa phảng theo sát phía sau. Không bao lâu sau, bọn hắn đã rời khỏi hoa sen. Mới vừa đứng vững gót chân, liền thấy Dương Khai đang đứng ở phía trước bật cười ha hả nói: "Hoan nghênh chư vị tới Hư Không Địa ta làm khách!" Một đám Khai Thiên cảnh của Phi Hoa phảng nghe thấy vậy thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, thậm chí có người lấy ra Càn Khôn Đồ so sánh nghiệm chứng một phen. Thượng Quan Lung cau mày nói: "Hư Không Địa? Nơi này không phải là Thất Xảo Địa hay sao, sao lại là Hư Không Địa." Dương Khai lại cười nói: "Lung phu nhân nói không sai, nơi này trước đó đúng là Thất Xảo Địa, chẳng qua hiện nay bị ta đổi thành Hư Không Địa." Một lời này vừa ra, đám người bên kia liền cảm thấy kinh hãi! Một thế lực nhị đẳng sẽ không vô duyên vô cớ bỗng nhiên sửa đổi cờ hiệu và tên gọi của mình, dù sao đó cũng là thanh danh và uy vọng được truyền thừa trong mấy ngàn năm mấy vạn năm, muốn một lần nữa tích lũy cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trừ phi thế lực này không còn ở đây. "Ngươi nói vậy là có ý gì?" Cặp mắt dài nhỏ của Thượng Quan Lung hơi nheo lại, cỗ bất an trong lòng lại càng thêm nồng đậm tới cực điểm. "Thất Xảo Địa đã bị ta công chiếm, từ giờ về sau, trên đời này không còn tồn tại Thất Xảo Địa, chỉ còn lại Hư Không Địa!" Dương Khai kiên nhẫn giải thích. Một đám Khai Thiên cảnh bên kia lập tức xôn xao hẳn lên, mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng khi Dương Khai nói ra như vậy thì bọn hắn vẫn còn có hơi không thể tin được. Thất Xảo Địa, đây chính là một thế lực nhị đẳng không kém hơn Phi Hoa phảng, không phải loại thế lực tam đẳng giống như măng mọc sau mưa, cắt một gốc sẽ lại xuất hiện một gốc kia. Truyền thừa kéo dài trong mấy ngàn năm, sao có thể nói bị công chiếm là bị công chiếm ngay được? Ngay cả Phi Hoa phảng dốc hết toàn lực thì cũng không thể công chiếm được Thất Xảo Địa, mặc dù chênh lệch thực lực giữa hai bên không nhiều, thế nhưng một công một thủ, chỉ có kẻ địch thực lực cực kỳ sai biệt thì mới có thể làm được việc này. Tên Dương Khai này có bản lãnh lớn như vậy ư? "Thất Xảo Thiên Quân đâu?" Thượng Quan Lung hỏi. "Tất nhiên là chết rồi." Dương Khai cười mỉm trả lời. Thượng Quan Lung triệt để ngơ ngẩn, không biết có nên tin tưởng lời nói của Dương Khai hay không. Án theo đạo lý mà nói, tiểu tử này chém gió kinh như vậy ở bên ngoài Thất Xảo Địa, hiển nhiên là có chỗ để dựa vào, nếu như Thất Xảo Thiên Quân thật sự còn sống thì tất nhiên là không thể nào xem như không nhìn thấy. Nhưng trong tiềm thức, Thượng Quan Lung vẫn không muốn tin tưởng điều này. Bà ta trước đó còn đánh tiếng muốn đem nữ nhi nhà mình gả cho Dương Khai, sau đó từ từ chiếm đoạt Hư Không Địa, nhưng nếu người ta thật sự có năng lực như thế, đến lúc đó còn không biết là ai chiếm đoạt ai. Hơn nữa bà ta cũng nghe Dương Khai nói rằng, toàn bộ Hư Không Địa chỉ có năm vị Khai Thiên cảnh! Bằng vào năm vị Khai Thiên cảnh mà có thể đánh hạ Thất Xảo Địa? Nói đùa gì vậy, những Khai Thiên cảnh của Thất Xảo Địa cũng không phải là không phải là một đám nhuyễn chân tôm, Thất Xảo Thiên Quân kia là Khai Thiên ngũ phẩm, còn có mấy vị Hộ Địa Tôn Giả là Khai Thiên tứ phẩm. Trừ phi. . . Trong Hư Không Địa này có tồn tại trên cả Khai Thiên cảnh ngũ phẩm! Vừa nghĩ đến đây, Thượng Quan Lung liền giật mình trong lòng, sau đó bà ta đưa mắt nhìn ra sau lưng Dương Khai. Chỉ thấy bên trong hào quang cuồn cuộn kia có hai bóng người phóng ra. Tốc độ của hai người này cực nhanh, chỉ năm giây sau khi hiện thân, bọn họ đã đáp xuống bên người Dương Khai, hiển lộ ra thân ảnh của mình. Một vị nữ tử quyến rũ động lòng người, một tên mập mạp hình thể to mọng. Tên mập mạp kia mập có hơi to béo quá mức, đơn giản chính là một khỏa đại nhục cầu đang lăn lăn, thịt mỡ trên khuôn mặt chồng chất cùng một chỗ, ngay cả cặp mắt cũng bị che lấp. Tên mập mạp này mặc dù hình thể cồng kềnh, nhưng toàn thân trên dưới lại phát ra khí tức của một tên Khai Thiên tứ phẩm hàng thật giá thật! Vẻn vẹn chỉ là hắn thì cũng thôi đi, mấu chốt nằm ở chỗ nữ tử kia. Nữ tử này, rõ ràng là một vị Khai Thiên lục phẩm! Ánh mắt của đám người Phi Hoa phảng đồng loạt hướng về phía nàng, ai nấy cũng đều giống như gặp phải đại địch, Thượng Quan Lung nhíu chặt mắt phượng, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ. Hư Không Địa, thật sự có tồn tại trên Khai Thiên ngũ phẩm! "Bái kiến đại nhân!" Trước mắt bao người, tên mập mạp kia dẫn đầu hành lễ, khuôn mặt của hắn nặn ra một nụ cười nịnh nọt đến cực điểm, giống như người ở trước mặt không phải là một tên Đế Tôn cảnh mà là một vị Khai Thiên thượng phẩm. Hắn vô cùng cung kính nói: "Đại nhân đi đường mệt mỏi, vất vả rồi." "Thiếu gia!" Nữ tử kia cũng quỳ gối xoay người, uyển chuyển thi lễ một cái. Mồ hôi lạnh rầm rầm chảy xuống từ trên trán của đám người Phi Hoa phảng. Trong hư không không có gió, nhưng tất cả bọn họ đều cảm giác được một cỗ hàn ý thấu xương, từ bàn chân tập kích lên đến tận đỉnh đầu. Chỉ vẻn vẹn một vị Khai Thiên lục phẩm hiện thân đã làm cho bọn hắn khiếp sợ không thôi, nhưng hiện tại này ngay cả vị Khai Thiên lục phẩm làm cho bọn hắn ngưỡng mộ này cũng xưng hô với Dương Khai là thiếu gia! Đây là thiếu gia nhà ai? Sao có thể khiến cho một vị Khai Thiên lục phẩm cam tâm hèn mọn như vậy! Đây là Khai Thiên lục phẩm, dù là trong các đại động thiên phúc địa thì cũng có thể đảm đương chức chấp sự hoặc là các các vị trí có thực quyền khác! Gia hỏa này chẳng lẽ là con riêng của thủ lĩnh của động thiên phúc địa nào đó sao? Sắc mặt của Thượng Quan Lung cực kỳ khó coi, kinh hãi trong lòng lật lên thao thiên cự lãng, khi nữ tử Khai Thiên lục phẩm này hiện thân thì bà ta liền biết rằng mình đã thất sách! Nội tình Hư Không Địa mạnh hơn những gì bà ta tưởng tượng quá nhiều, thế lực này căn bản không phải là thứ mà một Phi Hoa phảng nho nhỏ có thể nuốt trôi, buồn cười ở chỗ bản thân trước đó còn tính toán mưu đồ đủ thứ, thậm chí còn không để ý tới ý nguyện của nữ nhi của mình. Nếu sớm biết như vậy, bà ta sao lại làm như vậy? Ngược lại, bà ta chắc chắn sẽ cung phụng Dương Khai như thượng khách, hảo hảo chiêu đãi thân cận hắn. Có điều sự tình này cũng không phải là không có khả năng cứu vãn, bà ta tuy có tính kế mưu đồ, nhưng cũng không có ý gây bất lợi cho Dương Khai, nói thẳng ra, bà ta chỉ là dùng sắc đẹp để dụ hoặc hắn mà thôi, kết quả còn liên lụy nữ nhi của mình bị đâm một kiếm. Thượng Quan Lung thầm cảm thấy may mắn vì đã không triệt để vạch mặt với Dương Khai, nếu không Phi Hoa phảng sau này sợ là sẽ không có ngày nào yên ổn, chỉ vẻn vẹn vị Khai Thiên lục phẩm này thôi cũng đã không phải là thứ mà Phi Hoa phảng có thể đối phó rồi. "Người đó là. . . Trần Thiên Phì?" Phía sau bà ta bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người. Thượng Quan Lung không cần quay đầu cũng nghe ra đây là giọng nói của tên Tả hộ pháp dưới trướng mình - Tần Vũ Thắng. Bà ta hơi nhíu mày, nói: "Trần Thiên Phì? Cái tên này hình như ta đã nghe qua rồi thì phải." Tần Vũ Thắng nói: "Phảng chủ, ngươi đã quên rồi sao? 30 năm trước ta từng phụng mệnh ra ngoài mua sắm một nhóm tài nguyên, lúc ấy đã đi đến một chỗ Tinh Thị dưới lòng đất, nhờ đó quen biết người tên Trần Thiên Phì này, cũng mua được không ít đồ từ chỗ hắn, ngươi còn nói rằng nhóm tài nguyên kia có chất lượng không tệ." Thượng Quan Lung chợt bừng tỉnh, khẽ gật đầu nói: "Nhớ rồi, khi ngươi trở về còn nói rằng vị Xích Tinh Nhị đương gia kia thiên sinh dị bẩm, trên đời này khó tìm ra người thứ hai như hắn, chẳng lẽ chính là người này?" "Đúng vậy!" Tần Vũ Thắng gật đầu. "Thế nhưng. . . người đó không phải là Nhị đương gia của Xích Tinh hay sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn tỏ thái độ như thế với Dương Khai." Thượng Quan Lung không hiểu, nói. Tần Vũ Thắng xin đi giết giặc, nói: "Phảng chu ̉cứ để ta tìm hiểu một phen." Nói xong, hắn liền lấy ra một viên Liên Lạc Châu đến, sau đó rót thần niệm vào trong. Liên Lạc Châu này đồ vật hắn dùng trao đổi với Trần Thiên Phì năm đó, vốn để thuận tiện ngày sau lại có giao dịch gì tốt thì sẽ liên hệ lẫn nhau, thế nhưng nhoáng một cái đã hơn ba mươi năm trôi qua, Tần Vũ Thắng cũng không có dịp ghé qua chỗ Tinh Thị của Xích Tinh. Hôm nay nếu không phải nhìn thấy Trần Thiên Phì ở đây thì Tần Vũ Thắng chắc là cũng không nhớ được việc này. Quả nhiên, sau khi Tần Vũ Thắng ở bên này đưa tin qua, Trần Thiên Phì ở bên kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này. Tần Vũ Thắng gật đầu mỉm cười, cách không ôm quyền với hắn. Trần Thiên Phì nhẹ nhàng gật đầu, sử dụng Liên Lạc Châu kia để giao lưu với Tần Vũ Thắng. Theo thời gian trôi qua, biểu lộ của Tần Vũ Thắng càng ngày càng ngưng trọng, mãi cho đến khi vầng trán đầy mồ hôi! "Thế nào?" Thượng Quan Lung phát giác được điểm không đúng, mở miệng hỏi: "Có thê ̉dò hỏi vì sao Nhị đương gia của Xích Tinh như hắn không tọa trấn Tinh thị mà lại chạy đến nơi này hay không? Hư Không Địa này và Xích Tinh có liên quan gì tới nhau?" Tần Vũ Thắng nuốt nước miếng một cái, khàn giọng nói: "Phảng chu ̉, đã tìm hiểu rõ ràng, Xích Tinh đã không còn tồn tại." "Xích Tinh không còn ư?" Thượng Quan Lung kinh ngạc, "Nếu như ta nhớ không lầm, Xích Tinh kia cũng được coi là một thế lực nhị đẳng a? Trong đó có mấy vị Khai Thiên trung phẩm, sao lại không còn nữa?" "Vâng, Xích Tinh là một thế lực nhị đẳng, không chỉ vậy, lúc trước trong Tinh Thị kia còn có Kiếm Các và Lôi Quang là hai nhà thế lực nhị đẳng, ba nhà này nắm giữ chỗ Tinh Thị dưới mặt đất kia, coi đó là sinh mạng của mình, có điều. . ." Tần Vũ Thắng run rẩy nói: "Bây giờ chỗ đó cũng không còn nữa rồi." "Là chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Lung kinh ngạc, cả ba nhà thế lực nhị đẳng đều không còn, Tinh Thị kia rốt cuộc xảy ra biến cố gì? "Lôi Quang và Xích Tinh bị tên Dương Khai kia tiêu diệt! Trần Thiên Phì nói, sự diệt vong của Kiếm Các cũng liên quan tới Dương Khai." "Cái gì?" Đám người Phi Hoa phảng đều cảm thấy cực kỹ sợ hãi. Ba nhà thế lực nhị đẳng nói diệt liền diê ̣t? Tên Dương Khai này rốt cuộc tâm ngoan thủ lạt đến cỡ nào, hơn nữa còn có nội tình sâu đến mức nào? Phi Hoa phảng lần này cũng đắc tội Dương Khai, vậy thì. . . Trong lúc nhất thời, đám người Phi Hoa phảng chợt cảm thấy tay chân lạnh buốt, phảng phất như đã thấy được mạt lộ của Phi Hoa phảng. Khuôn mặt Tần Vũ Thắng ngắc đi, tựa như ăn trúng một sọt thuốc đắng, trong vẻ tươi cười của hắn tràn đầy sự đă ́ng chát: "Trần Thiên Phì nói, bây giờ hắn chỉ là một tên nô bộc bên người Dương Khai mà thôi, danh xưng Nhị đương gia Xích Tinh đừng nên nhắc lại." Rầm. . . Một trận âm thanh nuốt nước miếng chợt vang lên, một tên Khai Thiên tứ phẩm, phóng tầm mắt khắp Tam Thiên thế giới này cũng không tính là kẻ yếu, nhưng hiện tại lại cam lòng ti tiện, thừa nhận là nô bộc của người khác như vậy. Điều này không phải thứ dùng thực lực áp chế là có thể làm được. Tên Dương Khai này rốt cuộc có năng lượng khổng lồ đến cỡ nào mà có thể nô dịch một nhân vật như Trần Thiên Phì như vậy. Hơn nữa vị Khai Thiên lục phẩm kia còn gọi Dương Khai là thiếu gia! Phi Hoa phảng lần này. . . giống như đã trêu chọc người không nên trêu chọc rồi a! Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thượng Quan Lung, mặc dù không ai mở miệng trách cứ điều gì, nhưng Thượng Quan Lung vẫn cảm thấy khuôn mặt mình vô cùng đau rát. Căn bản là không có tâm tư để tức giận, bà ta biết chuyện lần này nếu như xử lý không tốt, kết cục của Thất Xảo Địa, Xích Tinh và Lôi Quang rất có khả năng chính là tương lai của Phi Hoa phảng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.