Chương trước
Chương sau
Khi đêm xuống, đám người Xích Tinh được an trí ở lại. Trong một tòa cung điện, Triệu Bách Xuyên đứng trước ban công nhìn về phía xa. Trần Thiên Phì đứng sau lưng hắn, không nói một lời. Hồi lâu sau, Triệu Bách Xuyên mới thổn thức một tiếng: "Cảnh sắc tốt a! Lão Trần, ngươi cảm thấy Thất Xảo Địa thế nào?" Trần Thiên Phì không biết Đại đương gia hỏi câu này là có ý gì, sau khi cân nhắc một chút thì mới nói: "Bảy đại Linh Châu thai nghén  m Dương Ngũ Hành đúng là rất khó có được, nơi này lại được Thất Xảo Thiên Quân kinh doanh nhiều năm như vậy, Thất Xảo Địa này mặc dù không bằng những động thiên phúc địa muôn hình vạn trạng kia, nhưng phóng tầm mắt khắp các thế lực nhị đẳng thì cũng coi như không tầm thường." Triệu Bách Xuyên gật đầu nói: "Ta đã từng đi qua tổng đàn của một số thế lực nhị đẳng, Thất Xảo Địa này trong tất cả các thế lực nhị đẳng thì nội tình cũng tính là trung đẳng." Trần Thiên Phì cười khổ nói: " Xích Tinh ta năm đó nếu như có thể chống đỡ áp lực, cẩn thận kinh doanh, nhiều năm trôi qua như thế, chưa chắc sẽ kém hơn Thất Xảo Địa là bao. Đáng tiếc Kiếm Các cùng Lôi Quang kia tuần tự tiến đến, khiến cho chúng ta không thể không chia ba thiên hạ với bọn hắn." Nghiêm chỉnh mà nói, Xích Tinh cũng được tính là một thế lực nhị đẳng, Kiếm Các cùng Lôi Quang kia cũng giống như thế. Dù sao bọn hắn cũng đều là thế lực có Khai Thiên trung phẩm tọa trấn, số lượng Khai Thiên hạ phẩm cũng không hề ít. Tinh Thị kia trước đó cũng được coi là một chỗ Linh Châu, thế nhưng ba thế lực nhét vào chung một chỗ, tất nhiên sẽ có rất nhiều mâu thuẫn xung đột, vì vậy chia ba thiên hạ làm sao có thể phát triển cấp tốc bằng một nhà độc đại được. Đây cũng là chỗ Xích Tinh không bằng Thất Xảo Địa. Triệu Bách Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cũng may bây giờ Kiếm Các cùng Lôi Quang đã không còn, chỉ còn Xích Tinh ta bình yên bảo tồn." "Thế nhưng chúng ta cũng mất đi Tinh Thị." Trần Thiên Phì vẻ mặt ưu sầu, mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì liền cảm thấy đau đầu. Tinh Thị bị Thái Khư mê vụ thôn phệ, phân liệt thành vô số khối, hoàn toàn biến mất không thấy đâu. Về sau Xích Tinh nên đi nơi nào để an cư lạc nghiệp vẫn là chuyện chưa thể biết được, dù sao bọn họ cũng không thể dẫn theo một đám người đi lang thang trong Tam Thiên thế giới này a. "Chỉ cần còn người, sao phải sợ không thể Đông Sơn tái khởi." Khuôn mặt của Triệu Bách Xuyên lúc này lại tràn đầy sự tự tin. "Đại đương gia nói đúng lắm." Trần Thiên Phì cung kính nói: "Có điều Đại đương gia, chúng ta đến đây là để mượn binh, vừa rồi sao lại ngăn cản ta nói rõ sự tình với Thất Xảo? Tên Dương Khai kia gian xảo không gì sánh được, nếu như còn tiếp tục trì hoãn, nói không chừng hắn sẽ tìm được đường sống." "Đừng nhắc tới sự tình mượn binh nữa." Triệu Bách Xuyên khoát khoát tay: "Tình huống bây giờ không phải là chúng ta muốn tìm tên Thất Xảo kia để mượn binh, mà là hắn muốn tìm chúng ta để mượn binh." Trần Thiên Phì cũng không phải đồ đần, sau khi nghe thấy vậy thì thần sắc khẽ động: "Ý của Đại đương gia là. . ." Triệu Bách Xuyên cười hắc hắc: "Vừa rồi trên bữa tiệc, bản tọa đã cẩn thận suy nghĩ một hồi, tên Vu Tú Sơn kia không phải là điện chủ của Phi Yên điện sao. Hắn cũng là một vị Khai Thiên ngũ phẩm, Phi Yên điện kia ở ngay đại vực kế bên, có thể nói là láng giềng gần của Thất Xảo Địa." Trần Thiên Phì nghe thấy vậy thì gật đầu nói: "Giữa hàng xóm với nhau nhất định sẽ có rất nhiều sự ma sát, Thất Xảo trước đó nói rằng hắn trước đó có chút thương tích trong người, ngay cả phòng hộ đại trận của Thất Xảo Địa cũng có chỗ bị hao tổn. E rằng tên Vu Tú Sơn kia là vì ngửi được mùi tanh, muốn nhân cơ hội này để chiếm đoạt Thất Xảo Địa, lớn mạnh bản thân." Triệu Bách Xuyên nói: "Bản tọa cũng nghĩ như vậy, hơn nữa vừa rồi trên yến tiệc ngươi có lẽ không chú ý tới việc này. Trong số các Hộ Địa Tôn Giả của Thất Xảo Địa, có bốn vị là Khai Thiên tứ phẩm, ba vị còn lại chỉ mới là tam phẩm." Trần Thiên Phì hồi tưởng một chút, phát hiện tình huống quả thực đúng như lời Triệu Bách Xuyên nói. Ba vị Khai Thiên tam phẩm kia lần lượt là Hộ Địa Tôn Giả của Hỏa Linh Chi Địa, Thủy Linh Chi Địa cùng với Kim Linh Chi Địa. Lúc ấy hắn không để ý lắm, nhưng bây giờ lại không khỏi cảm thấy cổ quái, Khai Thiên tam phẩm chỉ là hạ phẩm, sao có tư cách đảm đương chức vị Hộ Địa Tôn Giả? Triệu Bách Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu như ta đoán không lầm, Thất Xảo Địa này năm đó gặp phải biến cố rất lớn, ba vị Hộ Địa Tôn Giả tiền nhiệm hẳn là đã chết rồi, ba vị Khai Thiên tam phẩm kia được Thất Xảo bổ nhiệm lâm thời cho đủ số." Trần Thiên Phì bừng tỉnh đại ngộ, không tiếc vỗ mông ngựa, nói: "Đại đương gia mắt sáng như đuốc, nếu đúng như lời Đại đương gia nói, vậy thì Thất Xảo kia quả thực có ý tìm chúng ta để mượn binh." Hắn nhìn mặt mà nói tiếp: "Đại đương gia muốn nhúng tay vào chuyện này sao? Nhưng làm như vậy sẽ có chỗ tốt gì cho Xích Tinh chúng ta? Chuyện này dù sao cũng là ân oán và tranh đấu của người ta, cho dù chúng ta trợ giúp Thất Xảo ngăn cản công kích của Phi Yên điện, vậy thì nhiều nhất là làm cho Thất Xảo cảm kích chúng ta mà thôi. Trong khi đó, tên Dương Khai kia lại mang theo vô số trọng bảo trên người, là hi vọng để Xích Tinh ta Đông Sơn tái khởi." Triệu Bách Xuyên hừ lạnh: "Bản tọa sao lại để ý đến sự cảm kích của tên Thất Xảo kia." Hắn đưa tay chỉ về phía trước, phóng khoáng tự do nói: "Lão Trần, ngươi thấy thiên địa này như thế nào, nếu như có thể cải thiên hoán địa, đổi cách gọi là Xích Tinh thì không phải càng tốt hơn?" Trần Thiên Phì giật mình trong lòng, đôi mắt nheo lại do bị thịt mỡ che lấp bỗng nhiên trợn trừng lên. Triệu Bách Xuyên đã nói đến nước này, hắn sao còn không nghe ra ý ở ngoài lời nữa. Đại đương gia đây là muốn mưu đoạt Thất Xảo Địa a! Mới đầu hắn cảm thấy có hơi bất an, dù sao Thất Xảo Địa không phải là quả hồng mềm để cho người ta tùy ý nhào nặn, người ta cũng có Khai Thiên ngũ phẩm cùng với mấy vị Khai Thiên tứ phẩm. Huống hồ nơi này còn là đại bản doanh của người ta, gây sự ở chỗ này khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa, sơ sẩy một chút là sẽ dẫn lửa thiêu thân. Nhưng khi tỉ mỉ nghĩ lại thì việc này thật đúng là rất có triển vọng, Phi Yên điện kia đang nhìn chằm chằm Thất Xảo Địa, nếu như có thể thừa dịp bọn hắn lưỡng bại câu thương, sau đó bỗng nhiên xuất thủ, không hẳn là không có cơ hội đoạt lấy chỗ bảo địa này. Chẳng trách Đại đương gia lại chủ động đưa ra ý kiến muốn du lãm Thất Xảo Địa ngay sau yến hội, thì ra là muốn đi thị sát một hồi a. Trái tim hắn đập loạn một trận, bờ môi không khỏi phát khô, cảm thấy vừa lo lắng lại vừa kích động. Trần Thiên Phì âm thầm bội phục đại thủ bút của Đại đương gia, hơn nữa nếu như có thể đoạt lấy chỗ bảo địa này, vậy thì giá trị của nó cũng không nhỏ hơn việc bắt sống Dương Khai, huống hồ, Dương Khai bây giờ không biết đã chạy đến nơi nào rồi, trong khi Thất Xảo Địa thì lại gần ngay trước mắt. Hắn lui về phía sau một bước, nghiêm mặt ôm quyền nói: "Kính xin Đại đương gia nói cho ta biết phải làm như thế nào, Trần Thiên Phì ta dù máu chảy đầu rơi thì cũng thề sống chết báo đáp ơn tài bồi của Đại đương gia." Triệu Bách Xuyên cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của Trần Thiên Phì: "Việc này không vội, còn phải tỉ mỉ trù tính một phen mới được." Sau đó hắn xoay người lại, híp mắt nhìn xuống phía dưới, nhẹ nhàng nói: "Cũng nên có chỗ an thân lập nghiệp a." Cùng lúc đó, trong một tòa đại điện khác, Thất Xảo Thiên Quân lẳng lặng nghe Thổ Linh Tôn Giả báo cáo. Trước đó hắn an bài Thổ Linh Tôn Giả mang theo đám người Xích Tinh du lãm Thất Xảo Địa là bởi vì Thổ Linh Tôn Giả có tâm tư tỉ mỉ, co ́thể quan sát được đồ vật mà người ngoài không quan sát được. Sau khi nghe xong, Thất Xảo Thiên Quân nói: "Có phát hiện được điểm nào không đu ́ng không?" Thổ Linh Địa Tôn Giả nghe thấy vậy thì lắc đầu nói: "Không phát hiện được gì, trên đường đi, đám người Xích Tinh biểu hiện rất bình thường, cũng không có chỗ nào không ổn." Hộ Địa Tôn Giả của  m Linh Chi Địa là một bà cô trung niên, sau khi nghe thấy vậy thì cau mày nói: "Thiên Quân, đám người Xích Tinh này sớm không tới trễ không tới, lại lựa đúng lúc này để đến Thất Xảo Địa của chúng ta, có thể có trá trong đó hay không?" Thất Xảo nhìn về phía bà ta, nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, có điều Xích Tinh ở cách nơi đây rất xa. Hơn nữa theo ta được biết, bọn họ và Phi Yên điện cu ̃ng chưa từng gặp nhau, việc bọn hắn liên thủ mưu hại Thất Xảo Địa ta có xác suất không lớn, đương nhiên cu ̃ng không thể bài trừ khả năng này, chúng ta cần cẩn thận tìm hiểu một phen mới được." "Thiên Quân nắm chắc tâm lý là được." Bà cô kia nghe thấy vậy thì gật đầu nói. Hộ Địa Tôn Giả của Dương Linh Chi Địa nện một quyền xuống mặt bàn, phẫn nộ quát: "Đáng giận, nếu không phải năm đó tên Hứa Hoảng kia làm loạn, Thất Xảo Địa ta sao có thể rơi xuống tình cảnh như thế này. Nếu như đại trận hoàn hảo không chút tổn hại thì tên Vu Tú Sơn kia cũng không dám lỗ mãng." Muốn cường công một nơi có phòng hộ đại trận thì cần bỏ ra một cái giá khổng lồ, cũng không biết tên Vu Tú Sơn kia nghe được tin tức từ nơi nào, biết được phòng hộ đại trận của Thất Xảo Địa bị hao tổn. Sau hắn liền giống như con mèo ngửi được mùi tanh, vội vã chạy đến đây. Trong mấy năm qua, hai bên phát sinh ít nhất hai mươi lần giao phong, cả hai bên đều có thương vong, Phi Yên điện mặc dù không chiếm được tiện nghi gì, nhưng sơ hở trên phòng hộ đại trận của Thất Xảo Địa thì lại càng ngày càng lớn, e rằng sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, sau đó sẽ triệt để cáo phá. Nghe được hai chữ Hứa Hoảng, sắc mặt của Thất Xảo Thiên Quân cũng âm trầm đi. Hứa Hoảng làm loạn, tuy bị hắn liên thủ với những Hộ Địa Tôn Giả khác đánh cho trọng thương, đoán chừng mười phần hết tám chín phần là đã chết. Nhưng trong trận chiến ấy, nhóm Hộ Địa Tôn Giả cũng đã chết mất ba người, bản thân hắn cũng bị trọng thương, đệ tử tử thương vô số, tạp dịch đào tẩu không ít, Thất Xảo Địa có thể nói là đã tổn thất nặng nề. Vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi đi, mấu chốt ở chỗ tên gia hỏa Hứa Hoảng này trước đó đã vụng trộm cải biến rất nhiều chỗ trong quyền khống chế đối với đại trận, dẫn đến việc Thất Xảo Thiên Quân đến nay vẫn không thể hoàn toàn khống chế đại trận, vì vậy hắn chỉ có thể phát huy ra không đến sáu thành uy năng của phòng hộ đại trận. Hắn có thương tích trong người, vừa phải chữa thương, vừa phải một lần nữa luyện hóa đại trận, có thể nói là thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Điều càng làm cho hắn cảm thấy bất an chính là việc Hứa Hoảng lúc đào tẩu đã mang đi ngọc giác của đại trận. Tuy rằng trên tay hắn cũng có ngọc giác của đại trận, chỉ có điều đó lại là phiên bản giả mạo, thứ nằm trong tay Hứa Hoảng mới là ngọc giác chính thống, bất kể là khả năng khống chế hay là khả năng tương tác đối với đại trận thì viên ngọc giác kia cũng đều mạnh hơn thứ trong tay hắn không chỉ một bậc. Nếu như hắn có thể lấy được ngọc giác kia, vậy thì hắn sẽ có thể hóa giải khốn cục trước mắt, có thể một lần nữa khống chế được đại trận. Có điều tên Hứa Hoảng kia không rõ sống chết, ngọc giác kia cũng không rõ tung tích. Nhân sinh không như ý, đúng là mười phần hết tám chín phần! Thầm thở dài trong lòng, sau đó Thất Xảo Thiên Quân nhìn về phía Hộ Địa Tôn Giả của Thổ Linh Chi Địa, nói: "Vệ Hoa, đám người Xích Tinh giao cho ngươi phụ trách, mau chóng tìm hiểu ý đồ của bọn hắn cho ta." Xích Tinh vàThất Xảo Địa cách nhau vô số đại vực, Thất Xảo Thiên Quân cũng không tin rằng bọn hắn sẽ vô duyên vô cớ chạy tới nơi này, chỉ có điều hắn là kẻ có tâm cơ thâm trầm, vì vậy hắn cũng không mở miệng hỏi thăm trên bàn tiệc. Hộ Địa Tôn Giả của Thổ Linh Chi Địa ứng thanh đứng dậy, ôm quyền nói: "Vâng!" "Các ngươi giải tán đi." Thất Xảo Thiên Quân phất phất tay, đám người kia liền cáo từ rời đi. Mấy ngày sau, Hộ Địa Tôn Giả của Thổ Linh Chi Địa Vệ Hoa phụng mệnh của Thất Xảo Thiên Quân, nhiệt tình chiêu đãi đoàn người Xích Tinh, ngày ngày bài trí yến hội khoản đãi, lại lấy ra rất nhiều đặc sản của Thất Xảo Địa và đại vực nơi đây để cho đám người Xích Tinh nhấm nháp, quan hệ giữa song phương không ngừng hòa hợp sâu sắc hơn. Có điều làm cho Vệ Hoa cảm thấy không biết nói gì chính là, đám người Xích Tinh này một mực không nói rõ ý đồ khi đến đây, phảng phất chỉ là đến đây để du sơn ngoạn thủy, có tiệc thì đến, có rượu thì uống, đưa nữ đệ tử cho bọn hắn thị tẩm thì bọn hắn cũng không ngại chiếu cố. Điều này làm cho Vệ Hoa không biết bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì. Vào một ngày nọ, trên bàn tiệc, Vệ Hoa không nhịn được nữa, hắn mượn tửu kình, nói: "Trần huynh, các ngươi vạn dặm xa xôi đến Thất Xảo Địa của ta là vì việc gì vậy? Nếu như đang có chuyện thì đừng ngại nói ra, Thiên Quân nhà ta rất là hào sảng, nhất định sẽ không làm cho chư vị thất vọng." Trần Thiên Phì uống đến mức hồng quang đầy mặt, nhìn như say khướt, nhưng kì thực vẫn còn rất thanh tỉnh. Khi hắn nghe thấy vậy thì thầm nghĩ, Thất Xảo Địa bên này quả nhiên nhịn không được nữa, đã bắt đầu thăm dò rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.