Chương trước
Chương sau
"Đúng là hắn." Trần Thiên Phì gật đầu nói: "Thực lực của tên Thất Xảo Thiên Quân kia cũng cực kỳ ghê gớm, chính là một vị Khai Thiên ngũ phẩm." Triệu Bách Xuyên gật đầu, Khai Thiên ngũ phẩm, đó là một nhân vật tương đương với mình, hơn nữa thân là thủ lĩnh của một thế lực, địa vị của đối phương cũng nhất định không thấp, cho nên hắn trầm giọng nói: "Có chắc chắn hay không?" Trần Thiên Phì cười ha ha: "Mười phần chắc chín! Có điều nhất định phải đánh đổi một số thứ, hơn nữa chuyến đi lần này còn cần phải do Đại đương gia cầm đầu." "Bỏ ra một chút đại giới không tính là gì!" Triệu Bách Xuyên gật đầu, đã muốn mượn binh của người ta, vậy khẳng định là cần phải bồi thường một chút. Có điều chỉ cần có thể tìm được Dương Khai thì bỏ ra chút lợi ích cũng đáng: "Đi thôi, đi đến Thất Xảo Địa!" Trần Thiên Phì chỉ dẫn phương hướng, Bách Luyện Phong cấp tốc bay tới chỗ Thất Xảo Địa. Một ngày sau, Trần Thiên Phì chỉ tay về phía đoàn mê vụ đằng trước, nói: "Đại đương gia, đến Thất Xảo Địa rồi." Triệu Bách Xuyên thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy mê vụ kia không ngừng quay cuồng làm cho hắn không nhìn thấy được diện mạo của Thất Xảo Địa ở bên trong. Triệu Bách Xuyên nhịn không được mà gật đầu, nói: "Khí tượng đại phái, đúng là không tầm thường!" Trần Thiên Phì ha ha cười nói: "Thuộc hạ cũng là lần đầu đến đây, Đại đương gia chờ một lát, để ta đưa tin cho tên Thất Xảo Thiên Quân kia để bảo hắn mở cửa ra." Triệu Bách Xuyên khẽ gật đầu. Trần Thiên Phì lấy ra một kiện tín vật rồi rót thần niệm vào bên trong. Thất Xảo Thiên Quân lúc trước cũng đã từng nhiều lần đi đến Tinh Thị để làm vài đơn giao dịch với Xích Tinh, vì vậy hắn cũng có lưu lại liên lạc phương thức với Trần Thiên Phì. Có điều từ trước tới nay đều là Thất Xảo Thiên Quân đi tìm hắn, Trần Thiên Phì cu ̃ng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình phải đưa mặt ra để cầu viện người khác. Hắn bên này vừa mới bắt đầu liên lạc Thất Xảo Thiên Quân, ai ngờ mê vụ bên kia lại bất ngờ quay cuồng một hồi, sau đó một tiếng sét đùng đoàng nổ vang, từ trong mê vụ kia, một đạo lôi đình thô to như thùng nước oanh thẳng đến, chỉ trong chớp mắt liền tiến đến gần đó. Trần Thiên Phì ngơ ngẩn trong nháy mắt, sau đó đôi mắt khép hờ của hắn bị quang mang đầy trời tràn ngập. Triệu Bách Xuyên cũng biến sắc, quát khẽ: "Khai!" Ầm ầm, hàng trăm ngọn núi lay động, lực lượng hành Thổ nồng đậm tuôn ra từ trong Bách Luyện Phong, hình thành một tầng phòng hộ kín kẽ không một khe hở bao vây lấy món bí bảo này. Một thanh âm đinh tai nhức óc nổ vang, đạo lôi đình kia oanh kích trúng Bách Luyện Phong, đánh cho hư ảnh kia lay động vô chừng. "Công kích thật mạnh!" Sắc mặt của Triệu Bách Xuyên chợt run lên, công kích như vậy, cho dù là Bách Luyện Phong thì cũng chịu đựng không được mấy lần. Lời này vừa dứt, chỉ thấy trong mê vụ kia lại có mấy đạo lôi đình bắn ra. Cùng lúc đó, bên trong Thất Xảo Địa chợt vang lên một trận gầm thét: "Vu Tú Sơn, ngươi thật sự nghĩ bản tọa sợ ngươi sao, muốn đoạt Thất Xảo Địa của ta, coi chừng bản thân ăn no bể bụng đấy!" Trần Thái Phì phát mộng, nhóm người mình vừa mới đi đến nơi này liền lọt vào cường công, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, Vu Tú Sơn kia là kẻ nào vậy? Ầm ầm, lôi đình lướt qua, hư không phá toái. Bách Luyện Phong công phòng nhất thể, là bí bảo do Triệu Bách Xuyên hao phí vô số tâm huyết luyện hóa mà thành cho nên nó cực kỳ bất phàm. Mắt thấy đạo lôi đình kia đánh tới, Bách Luyện Phong cấp tốc thu nhỏ, đồng thời xê dịch vô chừng để né tránh lôi đình. Mặc dù vậy, nó vẫn bị một tia chớp oanh trúng. Bách Luyện Phong lay động một trận, thậm chí có một ngọn núi đã chém đứt ngang. "Trần Thiên Phì!" Triệu Bách Xuyên giận dữ, quay đầu nhìn về phía Trần Thiên Phì. Bách Luyện Phong bị hao tổn làm cho hắn cực kỳ đau lòng. Bí bảo này mặc dù không tệ nhưng cũng khó lòng ngăn cản được uy lực của đại trận của người ta. Trần Thiên Phì toát mồ hôi lạnh khắp cả người, không kịp nghĩ ngợi gì được nhiều mà phải vội vàng hô to: "Thiên Quân dừng tay dừng tay, ta là Xích Tinh Trần Thiên Phì, không phải Vu Tú Sơn gì gì đó, Thiên Quân có phải nhận lầm người rồi hay không?" Giọng nói phát ra từ trong Thất Xảo Địa vừa rồi, nếu như hắn không nghe lầm thì ắt hẳn chính là Thất Xảo Thiên Quân. Lời này vừa ra, lôi đình ẩn ẩn trong mê vụ kia đột nhiên trì trệ, một thanh âm kinh dị chợt vang lên: "Trần Thiên Phì? Xích Tinh Trần Thiên Phì?" Trần Thái Phì dở khóc dở cười, vội vàng bay ra khỏi Bách Luyện Phong, hiển lộ thân ảnh mập mạp của mình: "Không phải ta thì là ai, Thiên Quân nhìn kỹ một chút." Một lát sau, trong sương mù vang lên thanh âm kinh ngạc: "Thật đúng là Trần huynh?" Muốn không nhận ra cũng khó, phóng tầm mắt khắp Tam Thiên thế giới này, trong ức vạn sinh linh, dạng người to mọng mập mạp như Trần Thiên Phì cũng là thể loại thế gian khó tìm. Có điều rất nhanh sau đó, Thất Xảo Thiên Quân liền hừ lạnh một tiếng: "Trần huynh đến Thất Xảo Địa của ta để làm gì? Trong ngọn núi kia còn có ai nữa?" Trần Thiên Phì vội vàng nói: "Trần mỗ có việc muốn nhờ cho nên mới sẽ đến chỗ này, về phần ngọn núi này, nó được gọi là Bách Luyện Phong, là bí bảo của Đại đương gia chúng ta, người trong ngọn núi tất nhiên là Đại đương gia của Xích Tinh ta." Trong lúc nói chuyện, hắn quay đầu lại ra hiệu với Triệu Bách Xuyên. Triệu Bách Xuyên sắc mặt âm trầm, trầm ngâm một chút, sau cùng vẫn lựa chọn thu hồi Bách Luyện Phong, hiển lộ ra thân ảnh, hiện thân với hắn còn có hơn mười vị Khai Thiên hạ phẩm. "Đúng là Đại đương gia của Xích Tinh!" Thất Xảo Thiên Quân hiển nhiên là lấy làm kinh hãi: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Hắn đi đến Xích Tinh Tinh Thị nhiều lần, nhưng lại chưa có lần nào nhìn thấy Triệu Bách Xuyên. Hắn biết gia hỏa này vì trùng kích lục phẩm nên bế quan quanh năm, vì vậy cũng không quá để tâm đến người này. Hiện tại người này đã xuất quan, chẳng lẽ đã thành lục phẩm rồi sao? Trong lòng nghĩ như vậy, ngữ khí của Thất Xảo Thiên Quân không khỏi khách khí hơn rất nhiều. Triệu Bách Xuyên sắc mặt lạnh lùng , bất kể ai bị vô duyên vô cớ công kích một trận thì cũng sẽ không có tâm tình gì tốt. Huống hồ hắn vốn đã bị Dương Khai giày vo ̀một bụng nóng giận, khi nghe thấy vậy thì cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu: "Đại danh của Thiên Quân, lão phu cũng sớm có nghe qua." Thất Xảo Thiên Quân nói: "Trần huynh, các ngươi hiện tại tới đây không biết là vì chuyện gì?" Trần Thiên Phì nói: "Xác thực có việc muốn nhờ vả, Thiên Quân có thể cho ta vào trong nói chuyện được không?" Bên trong sương mù, Thất Xảo Thiên Quân im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng: "Mời!" Vừa dứt lời, mê vụ liền quay cuồng một trận, sau đó để lộ ra một đầu thông đạo. Trần Thiên Phì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Triệu Bách Xuyên, khuôn mặt hiện lên vẻ trưng cầu. Triệu Bách Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, Trần Thiên Phì lúc này mới mỉm cười, chắp tay nói: "Làm phiền rồi." Nói xong, hắn liền dẫn đường ở phía trước, Triệu Bách Xuyên sau lưng hắn giống như chúng tinh củng nguyệt, long hành hổ bộ đi theo sau. Không bao lâu sau, đám người Triệu Bách Xuyên đã tiến vào trong Thất Xảo Địa, phía trước bọn hắn bỗng nhiên xuất hiện một đám Khai Thiên cảnh. Người cầm đầu khuôn mặt như ngọc, dáng vẻ đường đường, là một nam tử trung niên ước chừng chừng bốn mươi tuổi. Trần Thiên Phì tươi cười chân thành, chắp tay với tên nam tử trung niên này, nói: "Xin chào Thiên Quân." Người này đương nhiên là chủ nhân của Thất Xảo Địa, Thất Xảo Thiên Quân. Thất Xảo Thiên Quân cười to, tiến lên nắm lấy cánh tay của Trần Thiên Phì: "Trải qua nhiều năm từ biệt, Trần huynh phong thái vẫn như cũ, thật đáng mừng." Trần Thiên Phì cuống quít cười khổ: "Thiên Quân quá khen, những năm gần đây, ai. . . một lời khó nói hết a. Để ta giới thiệu cho Thiên Quân một phen, vị này chính là Triệu Đại đương gia của Xích Tinh ta. Đại đương gia, vị này chính là Thất Xảo Thiên Quân." Thất Xảo Thiên Quân chắp tay nói: "Triệu Đại đương gia!" Triệu Bách Xuyên đáp lễ: "Thiên Quân khách khí." Thất Xảo Thiên Quân nhìn thấy hắn vẫn còn vẻ ngờ vực, trong lòng biết rõ tên này hẳn là vẫn còn có chút khúc mắc với sự tình vừa rồi nên liền vội vàng giải thích: "Triệu Đại đương gia chớ trách, vừa rồi bản Thiên Quân cũng không phải cố ý công kích chư vị. Chỉ có điều bây giờ Thất Xảo Địa của ta đang bị ngoại địch đột kích, quấy rầy nhiều ngày, lại chợt nghe thấy đệ tử báo cáo có cường giả tiến đây, ta còn tưởng rằng là tên cường đạo kia lại đến nên đã gây ra hiểu lầm rất lớn, kính xin Triệu Đại đương gia thứ lỗi." Triệu Bách Xuyên nghe thấy vậy thì ngạc nhiên: "Lại có người dám đến đây gây sự với Thiên Quân ư?" Thế mới biết vì sao người ta vừa gặp mặt thì liền công kích mình, thì ra là do hiểu lầm mình là địch nhân. Việc này có thể thông cảm được, sự khó chịu trong lòng hắn cũng lập tức tan thành mây khói. Trần Thiên Phì kinh ngạc nói: "Người nào lớn mật như thế, dám tới đây để gây phiền phức!" "Ai. . . Một lời khó nói hết a!" Thất Xảo Thiên Quân thở dài một tiếng, ngữ khí thần thái không khác Trần Thiên Phì vừa rồi là bao. Triệu Bách Xuyên nhíu mày: "Thiên Quân dường như có thương tích trong người?" Hắn phát hiện người trước mắt này tuy là ngũ phẩm Khai Thiên, nhưng khí tức lại có hơi bất ổn, chẳng những hắn mà ngay cả ba vị Khai Thiên tứ phẩm phía sau lưng hắn cũng giống như thế. Thất Xảo Thiên Quân phẫn uất nói: "Mấy năm trước bị chút thương tích, đến nay vẫn còn không thể khỏi hẳn. Ngay cả phòng hộ đại trận của Thất Xảo Địa ta cũng có chỗ bị hao tổn, nếu không phải như vậy, tên Vu Tú Sơn kia sao dám tới đây lấn ép ta?" Trước đó hắn đã từng hô to cái tên Vu Tú Sơn này, bây giờ lại đề cập tới, Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì lập tức minh bạch, người này hẳn là tên gia hỏa mưu đồ Thất Xảo Địa. "Sự tình phiền lòng như thế không đề cập tới cũng được, hiện tại hai vị đương gia của Xích Tinh đến Thất Xảo Địa của ta, việc này đúng là vẻ vang cho ta. Bay đâu, bày tiệc rượu, để bản Thiên Quân cùng Trần huynh và Triệu Đại đương gia nâng cốc ngôn hoan!" Mệnh lệnh vừa ra, lập tức có người chạy đi chuẩn bị tiệc rượu, Thất Xảo Thiên Quân thì nhiệt tình mời Triệu Bách Xuyên và Trần Thiên Phì tiến vào đại sảnh. Hai người này tất nhiên là sẽ không từ chối, nhanh chóng bước vào dự tiệc. Trong phường thị, trong địa động kia, Dương Khai vả Nguyệt Hà hai mặt nhìn nhau, cả hai đều không biết nói gì cho phải. "Bọn hắn thế mà đã đuổi tới nơi này rồi, sẽ không phải là đã phát hiện ra điều gì đấy chứ?" Nguyệt Hà không khỏi có hơi bận tâm. Trận động tĩnh vừa rồi vô cùng lớn, bọn hắn mặc dù đang ẩn thân trong phường thị nhưng cũng có chỗ phát giác. Có điều sau đó Thất Xảo Thiên Quân và đám người Trần Thiên Phì đối thoại những gì thì bọn họ lại không nghe rõ, nên bọn họ cũng không biết bọn hắn rốt cuộc đã nói những gì. "Tuy rằng khả năng này rất thấp, nhưng cũng không thể không đề phòng." Dương Khai sắc mặt ngưng trọng. Hắn tự cảm thấy mình không để lại bất kỳ sơ hở nào trên đoạn đường tới đây, đám người Xích Tinh hẳn là không phát hiện được gì mới đúng. Huống hồ, nếu như thật sự phát hiện ra, bọn hắn chắc chắn là đã động thủ chứ đâu để cho bản thân an ổn như thế này được. Nhưng mà mo ̣i thư ́vẫn nên cẩn thận là hơn, bây giờ bọn họ tất nhiên là không thể rời đi, làm như vậy rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ. Hơn nữa người của Xích Tinh vẫn còn chưa tới đủ, rất có khả năng còn có người tiếp tục tìm kiếm ở bên ngoài, bọn hắn bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Trong lúc hai người đang âm thầm lo lắng, trên tiệc rượu, mọi người đang đẩy chén cạn ly, ăn uống linh đình, Thất Xảo Thiên Quân cố ý kết giao Triệu Bách Xuyên, tất nhiên là nhiệt tình đến cực điểm. Có điều hắn rất nhanh liền phát hiện, Triệu Bách Xuyên vẫn chỉ là ngũ phẩm mà thôi, xem ra đối phương cũng không thành công tấn thăng lục phẩm. Trong lòng hắn không khỏi thất vọng, nhưng cũng đồng thời âm thầm thở dài một hơi. Dù sao hắn cũng chỉ là ngũ phẩm, hơn nữa còn có thương tích trong người, đối mặt với một tên Khai Thiên lục phẩm là một việc làm hắn rất áp lực. Trong bữa tiệc, mọi người chỉ nói chuyện về phong hoa tuyết nguyệt, không nói đến những chuyện khác, cho nên hai bên cũng khá là hòa hợp. Trần Thiên Phì đúng ra còn muốn hỏi thăm Thất Xảo Thiên Quân một chút về sự tình mượn binh, có điều hắn lại bị Triệu Bách Xuyên âm thầm ngăn trở. Trần Thiên Phì không hiểu, cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc. Sau yến tiệc, Triệu Bách Xuyên muốn đi tham qua Thất Xảo Địa một chút, Thất Xảo Thiên Quân tất nhiên là đồng ý. Hắn để cho Thổ Linh Tôn Giả tự mình dẫn theo đám người Xích Tinh du lãm bảy đại Linh Châu của Thất Xảo Địa. Thổ Linh Địa Tôn Giả cũng giống như Đoàn Hải, đều là Khai Thiên tứ phẩm, tương đương với Trần Thiên Phì. Hắn đã được Thất Xảo Thiên Quân âm thầm dặn dò, tất nhiên là sẽ tận tâm dẫn đường, vì vậy cả chu ̉ và khách đều vui vẻ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.