Chương trước
Chương sau
Nguyệt Hà thôi động lực lượng của ngọc giác, đánh ra một đạo huyền quang về phía trước, sương mù yếu kém kia cuồn cuộn, chầm chậm tản ra hai bên, lộ ra một đường thông đạo thông vào bên trong. Hai người liếc nhau, không chút do dự, tuần tự tiến vào trong đó. Sau khi thân ảnh của hai người biến mất không thấy đâu nữa, mê vụ kia mới chầm chậm khép lại, không thấy được bất kỳ điểm dị thường nào. Một lát sau, Dương Khai và Nguyệt Hà đều đã tiềm nhập tiến vào trong Thất Xảo Địa, quá trình đúng là nhẹ nhàng ngoài ý muốn. Nhưng bọn họ cũng không dám vọng động, một mực ẩn nặc thân hình cùng khí tức, đứng yên tai chỗ chờ đợi một hồi lâu. Thẳng đến nửa canh giờ sau, nhận thấy Thất Xảo Địa không có bất kỳ động tĩnh nào, Dương Khai lúc này mới xác nhận, việc hai người chui vào không hề kinh động đến bất kỳ ai. Ngẫm lại cũng không kỳ quái, mười mấy năm trước Hứa Hoảng đại náo một trận như vậy đã làm cho phòng hộ đại trận của Thất Xảo Địa xuất hiện rất nhiều sơ hở. Nguyệt Hà lại luyện hóa một phần uy năng của ngọc giác, tất nhiên có thể bình yên tiến vào mà không kinh động người ngoài. Nếu như tên Thất Xảo Thiên Quân kia thời thời khắc khắc cảnh giác, nói không chừng sẽ có thể phát hiện ra bóng dáng của hai người, có điều Dương Khai đoán chừng Thất Xảo Thiên Quân kia vào giờ phút này hẳn là còn đang chữa thương. Lúc trước Hứa Hoảng đã từng nói, Thất Xảo Thiên Quân trọng thương, không tịnh dưỡng trong nhiều năm, căn bản là đừng nghĩ đến việc khôi phục. Phóng tầm mắt nhìn tới, vết tích đại chiến năm đó sớm đã không còn tồn tại. Toàn bộ Thất Xảo Địa do bảy khối Linh Châu tổ hợp mà thành, có diện tích vô cùng rộng lớn. Chính bởi vì do bảy khối Linh Châu tổ hợp mà thành, cho nên Thất Xảo Địa mới được gọi là Thất Xảo Địa. Hơn nữa ba ̉y khối Linh Châu này cũng kỳ lạ không gì sánh được, mỗi một khối Linh Châu dựng dục một lực lượng thuộc tính khác nhau,  m Dương Ngũ Hành tề tụ, Thất Xảo Địa trồng các loại cây ăn quả, sản xuất các loại linh quả thuộc tính khác nhau ở trong đó. Những linh quả này đều là tài liệu chính để luyện chế Khai Thiên Đan, chính là dựa vào nguồn tài nguyên này, Thất Xảo Địa mới có thể đứng vững gót chân tại Tam Thiên thế giới. Vào thời khắc này, không ít võ giả bay tới bay lui trên Linh Châu, tiến về một địa phương khác lơ lửng trên Thất Xảo Địa. Nơi đó chính là Tạp Dịch phường thị của Thất Xảo Địa. "Thời gian phường thị mở ra mỗi tháng sao." Dương Khai nhìn qua một lúc, giống như có điều suy nghĩ. Địa phương kia là một thế giới tàn phiến, không biết bị đời chủ nhân nào của Thất Xảo Địa na di đến tận đây, sử dụng như phường thị. Phường thị này mở ra ba ngày mỗi tháng, đệ tử tạp dịch của Thất Xảo Địa sẽ giao lưu giao dịch ở trong đó. Dương Khai lúc trước còn mua một phần tài liệu Kim thuộc tính tam phẩm ở trong đó là Vô Cấu Kim Lộ đưa cho Điệp U. Hồi tượng lại lúc trước khi mới vào Tam Thiên thế giới này, hắn kiếm Khai Thiên Đan khó khăn đến cỡ nào, còn bây giờ thân gia của hắn cũng phải hơn trăm triệu. Ngắn ngủi hơn mười năm mà lại có biến hóa như vậy, đúng là không khỏi khiến cho người ta thổn thức. Dương Khai cũng rất tinh tường phường thị kia, dù sao hắn cũng đã tới đó rất nhiều lần, hơn nữa mục đích của hắn cũng chính là chỗ phường thị trên thế giới tàn phiến này. Trong Thất Xảo Địa có Thất Xảo Thiên Quân, còn có mấy vị Hộ Địa Tôn Giả, hắn và Nguyệt Hà ẩn thân trong đó cũng không an toàn, nhưng phường thị kia thì khác. Người tụ tập ở nơi đó phần lớn đều là đệ tử tạp dịch, đệ tử chân chính của Thất Xảo Địa cực kỳ thưa thớt, núp ở trong đó, cơ bản là không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện. Lặng lẽ ra dấu với Nguyệt Hà, sau đó hắn thuận theo dòng người bay về phía phường thị. Hắn rất nhanh liền đáp xuống trên thế giới tàn phiến kia. Thế giới tàn phiến này có diện tích không tính quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, phường thị chỉ sử dụng một phần diện tích trong đó, còn có râ ́t nhiều nơi chưa bị khai phá. Dương Khai và Nguyệt Hà tìm một chỗ vắng vẻ, lặng lẽ đào ra một địa động rồi ẩn thân trong đó. Đến lúc này, Dương Khai mới có thể thở ra một hơi, lần đào vong này xem như tạm thời thành công, việc còn lại chính là từ từ chờ đợi, đợi cho người của Xích Tinh rời đi, sau đó tìm cơ hội rời khỏi nơi này. Một tia rã rời lóe lên trong đầu hắn, đây cũng là chuyện không thể tránh được. Từ khi Vô Lão Chi Địa kia đóng lại, hắn vẫn một mực tại chạy trốn loanh quanh, đầu tiên là bị rất nhiều Thánh Linh truy kích, sinh tử một đường, bây giờ lại bị người của Xích Tinh truy sát, đầu đầy bụi đất. m thầm quyết tâm, chờ ngày sau khi hắn tấn thăng Khai Thiên, việc đầu tiên hắn làm sẽ là tìm Xích Tinh để lấy lại danh dự, để cho tên Triệu Bách Xuyên kia biết hạ tràng khi đắc tội mình. Tâm thần tập trung tiến vào trong không gian kỳ lạ trên mu bàn tay, hắn vốn muốn hỏi thăm tình huống của Chúc Cửu  m, ai ngờ gia hỏa này lại lâm vào trong trạng thái ngủ say. Trong lòng thầm biết bản nguyên của nàng ta bị hao tổn, cần phải an dưỡng khẩn cấp, nếu không nàng ta cũng sẽ không biểu hiện không tốt như vậy. Đối với bất kỳ một Thánh Linh nào, bản nguyên cũng đều là căn bản của bản thân. Cũng giống như đạo ấn của võ giả, bản nguyên bị hao tổn là một tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, muốn khôi phục cũng rất khó khăn, trừ phi tịnh dưỡng trong thời gian dài thì may ra có thể hồi phục lại được. Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Hà, hắn không khỏi kinh ngạc: "Ngươi còn luyện hóa ngọc giác này để làm gì?" Chỉ thấy Nguyệt Hà đang ngồi xếp bằng, tập trung tinh thần, giữ ngọc giác kia trong lòng bàn tay, toàn tâm toàn ý luyện hóa. Lúc trước hắn giao ngọc giác này cho Nguyệt Hà, chủ yếu là bởi vì tu vi của nàng cao hơn mình, tốc độ luyện hóa nhanh hơn, sự thật chứng minh cũng đúng là như vậy, nếu như để cho Dương Khai đến luyện hóa, vậy thì chắc chắn là bọn hắn không thể nào bình yên đột phá phòng hộ đại trận nơi đây trong thời gian ngắn như vậy được. Nhưng bây giờ bọn họ cũng đã chui vào trong đây rồi, cũng không cần thiết phải tiếp tục luyện hóa nữa. Nguyệt Hà mở mắt nói: "Thiếu gia không muốn Thất Xảo Địa này sao?" Dương Khai nghe thấy vậy thì có hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng lời nàng ta nói có ý gì. Hắn bật cười một tiếng: "Cho dù ngươi luyện hóa ngọc giác này, nắm giữ đại trận nơi đây trong tay thì việc mưu đoạt Thất Xảo Địa cũng không phải là một chuyện dễ dàng." Lúc trước Hứa Hoảng cũng là Khai Thiên ngũ phẩm, tương đương với Nguyệt Hà, hơn nữa hắn còn là nguyên chủ nhân của Thất Xảo Địa, cho nên rất hiểu rõ nơi này. Hắn lợi dụng ngọc giác trong tay để khống chế đại trận, liều mạng chiến đấu với Thất Xảo Thiên Quân và rất nhiều Hộ Địa Tôn Giả một trận, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công, trái lại còn mất đi tính mạng của mình. Nên cho dù Nguyệt Hà triệt để luyện hóa ngọc giác này thì cũng chưa chắc có bao nhiêu cơ hội đoạt thức ăn trước miệng cọp. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Dương Khai lại gật đầu nói: "Có điều tùy ngươi vậy, luyện hóa thêm một chút cũng không sao." Giờ phút này mặc dù bọn họ đã ẩn thân ở một nơi an toàn, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị người khác phát hiện. Luyện hóa ngọc giác thêm một chút, phần chủ động hai người chiếm cứ sẽ càng nhiều hơn một phần. Nguyệt Hà gật đầu, một lần nữa chuyên chú luyện hóa. Dương Khai cu ̃ng không nhiều lời nữa. Hắn nhắm mắt điều tức, khôi phục lực lượng của bản thân. Thời gian từng chút trôi qua. Trong hư không, trên chủ phong của Bách Luyện Phong, sắc mặt của Triệu Bách Xuyên đen như đáy nồi. Theo tình báo do bọn thủ hạ gửi về, tên Dương Khai kia đã biến mất vô tung vô ảnh, hoàn toàn mất hết dấu vết, điều này khiến hắn vạn phần nóng nảy. Ở trong Thái Khư cảnh hơn mười năm, bên thắng lớn nhất không ai khác ngoài Dương Khai, nhưng nếu nói đến bên thắng lớn thứ hai, vậy thì chỉ có thể là Xích Tinh. Xích Tinh mặc dù bị Dương Khai điên cuồng vơ vét, tất cả ích lợi có bảy thành rơi vào trong hầu bao Dương Khai, nhưng Xích Tinh cũng mượn uy thế cùng tên tuổi của Dương Khai để trắng trợn phát triển trong Thái Khư cảnh, tích lũy được một lượng tài phú cùng nhân thủ khổng lồ. Tinh Thị tam đại thế lực, Kiếm Các, Lôi Quang, Xích Tinh, lúc đầu Xích Tinh xếp ở cuối cùng, nhưng chính bởi vì ôm gốc cây đại thụ Dương Khai này nên bọn hắn mới có thể may mắn thoát khỏi thế khó, cấp tốc quật khởi trong nghịch cảnh, trong khi Kiếm Các, Lôi Quang thì đã sớm tan thành mây khói, không còn tồn tại trên đời này nữa. Nhưng ở trong Thái Khư cảnh là một chuyện, ra khỏi Thái Khư lại là một chuyện khác. Ở trong Thái Khư, Triệu Bách Xuyên nghe lời Dương Khai là bởi vì Chúc Cửu  m đứng sau lưng Dương Khai, hơn nữa cũng bởi vì thực lực cường hãn của bản thân hắn. Nhưng ở ngoại giới này, không có Thái Khư mê vụ trấn áp, một tên Đế Tôn cảnh không phải là thứ hắn đếm xỉa tới. Nhớ lại bảy thành ích lợi chảy vào trong hầu bao của Dương Khai, Triệu Bách Xuyên sao có thể dễ dàng buông tha? Ba thành ích lợi mà đã khổng lồ như vậy, huống hồ chi là bảy thành? Nếu như có thể giết chết Dương Khai, cướp đoạt lại phần lợi ích kia, tiền đồ của Xích Tinh nhất định sẽ bừng sáng, Triệu Bách Xuyên hắn cũng có lòng tin trùng kích lục phẩm trong vòng mười năm. Nhưng hắn chỉ có thể nuốt hận vào tim, bởi vì tiểu tử kia rất biết cách bỏ chạy, mặc dù hắn đã xuất động hơn mười vị Khai Thiên cảnh, vận dụng Bách Luyện Phong nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi. Đại vực nơi đây vẫn bị phong tỏa, có thể xác định rằng Dương Khai nhất định vẫn còn lưu lại trong đại vực này, chỉ là không biết hắn rốt cuộc đã ẩn núp ở chỗ nào mà thôi. Trong những ngày này, một số thế lực nhỏ trong Thất Xảo vực có thể nói là đã gặp vận rủi lớn. Trong đại vực này, cũng không phải chỉ có một mình Thất Xảo vực, mà còn có rất nhiều thế lực nho nhỏ khác cũng như rất nhiều Càn Khôn thế giới. Vì lùng bắt Dương Khai, đám người Xích Tinh có thể nói là không kiêng nể gì cả, có điều bọn hắn có đông đảo Khai Thiên cảnh, lại có Khai Thiên ngũ phẩm như Triệu Bách Xuyên tọa trấn, những thế lực nhỏ kia mặc dù biệt khuất, nhưng cũng chỉ biết giận mà không dám nói gì, chỉ có thể để mặc cho đám người Xích Tinh xâm nhập vào trong tổng đàn nhà mình để tùy ý tìm kiếm. Toàn bộ Thất Xảo vực, có thể nói là đã bị Xích Tinh quấy lên chướng khí mù mịt. "Còn không có tìm tới được sao?" Triệu Bách Xuyên nhìn qua Trần Thiên Phì, trầm giọng hỏi. Cảm nhận được Triệu Bách Xuyên đang kiềm chế lửa giận, Trần Thiên Phì xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Tạm thời không có phát hiện, có điều Đại đương gia yên tâm, tiểu tử kia tuyệt đối chạy không thoát." Vực môn vẫn bị Xích Tinh phong tỏa, Dương Khai nếu như muốn rời khỏi đại vực này, khẳng định là sẽ náo ra động tĩnh. "Hừ!" Triệu Bách Xuyên hừ lạnh, "Bản tọa cũng biết tiểu tử kia chạy không thoát, nhưng nếu như hắn một mực ẩn núp, vậy thì chúng ta nên đi đâu để tìm hắn?" Trần Thiên Phì cười hề hề đáp nói: "Đại đương gia, không phải chúng ta không tận lực, thật sự là nhân thủ không đủ a." Vì truy kích Dương Khai, bọn hắn một đường chạy qua mấy đại vực, Triệu Bách Xuyên cũng chỉ mang theo hơn mười vị Khai Thiên cảnh bên người, đại bộ phận nhân mã của Xích Tinh vẫn còn đang trên đường đi, muốn chạy đến tụ hợp, ít nhất cũng phải mất một hai tháng. Nhưng nếu như muốn dựa vào hơn mười vị Khai Thiên cảnh để tìm người trong một đại vực, vậy thì đúng là giống như mò kim đáy biển. Triệu Bách Xuyên hiển nhiên cu ̃ng ý thức được điểm này, vì vậy lông mày của hắn ngưng tụ thành một đoàn. Trần Thiên Phì nhìn mặt mà nói chuyện, mở miệng nói: "Đại đương gia, muốn phá giải tình cảnh bây giờ, chỉ có thể đi mượn binh!" "Mượn binh? Đi đâu mượn binh?" Triệu Bách Xuyên cúi đầu nhìn hắn. Trần Thiên Phì cười ha ha: "Không dối gạt Đại đương gia, trong đại vực này có một thế lực gọi là Thất Xảo Địa, chủ nhân của Thất Xảo Địa kia chính là Thất Xảo Thiên Quân. Ta từng có giao tình với hắn, nếu như Đại đương gia không để ý, vậy thì chúng ta không ngại đi đến Thất Xảo Địa một phen, để thuộc hạ thử tìm Thất Xảo Thiên Quân kia mượn binh xem sao. Nếu như hắn nguyện ý xuất thủ tương trợ, vậy thì chuyện kia liền đơn giản." "Thất Xảo Thiên Quân?" Triệu Bách Xuyên dường như nhớ tới cái gì đó: "Chẳng lẽ là tên Thất Xảo Thiên Quân từng tới Tinh Thị, buôn bán rất nhiều lần với Xích Tinh của chúng ta ư?" Triệu Bách Xuyên cũng từng nghe qua người này, chỉ có điều mấy năm này hắn một mực bế quan tấn thăng lục phẩm, cho nên cũng chưa từng gặp mặt người kia. Trong lúc hắn bế quan, sự vụ lớn nhỏ trong Xích Tinh đều do Trần Thiên Phì khống chế, có điều sau đó Trần Thiên Phì cũng sẽ bẩm báo lại sự tình, cho nên Triệu Bách Xuyên cũng có nghe qua danh xưng của Thất Xảo Thiên Quân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.