Nghĩ đến đây, Dương Khai nhanh chóng thu hồi Phong Hồ Lô, đưa tay nắm chặt vào hư không. Long Uy tràn ngập, Thương Long Thương xuất ra, Dương Khai tiện tay vẽ một đóa thương hoa, đâm ra một thương về phía trước. Đầu Bọ Ngựa kia lửa giận ngút trời mà đến, cũng không ngờ tới việc Dương Khai lại biến chiêu nhanh như thế. Mũi nhọn của Thương Long Thương nhanh chóng phóng đại trước mắt hắn khiến hắn phải vội vàng gác lên song đao ngăn cản ở trước người. Đinh đương một tiếng, đầu Bọ Ngựa kia có hơi biến sắc, cặp mắt kép cũng kịch liệt lay động một trận, thân ảnh đang định nhào tới phía trước của nó lại quỷ mị lùi về phía sau, giống như một chiếc lá rơi bị cuốn theo chiều gió, không hề có nửa điểm sức nặng nào. Bạo lui trăm trượng có thừa, khi đầu Bọ Ngựa kia cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cánh tay phải của mình xuất hiện một cái hố nhỏ, liêm đao vô cùng chắc chắn của mình suýt chút nữa đã bị chọc xuyên bởi một thương của đối phương. Trong lòng hoảng sợ, nó ngưng mắt nhìn về phía Thương Long Thương trong tay Dương Khai, khàn giọng nói: "Thương của ngươi là thương gì?" Nó rất tinh tường thân thể của mình, mặc dù không dám nói là phòng thủ kiên cố, nhưng thứ có thể gây tổn thương cho cơ thể của hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Uy lực của một kích kia thực sự vô cùng khủng bố, quả thực đã làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng. "Đương nhiên là. . . thương giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3708280/chuong-3989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.