Bên trong sơn động trong một khu rừng, có hai đạo nhân ảnh đang ngồi khoanh chân cách nhau hơn mười trượng, sơn động không phải quá lớn, bất quá lại rất sạch sẽ, hơn nữa còn vô cùng kín đáo. Sau khi rời khỏi Tinh thị của Kiếm Các, Lư Tuyết liền dẫn Dương Khai đến nơi này, nơi này cách Kiếm Các bên kia mấy trăm dặm, cũng không phải là quá xa. Nàng cũng đã từng thấy qua sơn động này trước đó, cho nên một đường đi tới đây cũng khá là xe nhẹ đường quen. Hai người đều ngồi yên lặng chữa thương, thời gian trôi qua, im ắng yên tĩnh. Nghiêm khắc mà nói, khi hai người dìu dắt nhau một đường đi từ Tinh thị bên kia tới đây cũng không trao đổi gì nhiều. Dương Khai cũng không hỏi Lư Tuyết vì sao lại làm như vậy, tại sao lại không thư ̀a dịp ra tay với mình, tại sao lại không báo thù cho đồng đội đã chết. Tâm tư của nữ nhân vô cùng khó đoán, đoán đi đoán lại chỉ khiến cho mình to đầu, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ như vậy chứ. Trước sau bất quá ba ngày, Dương Khai mở ra hai mắt, một thân khí tức triệt để khôi phục lại, chỗ ngực bụng bị xỏ xuyên qua về cơ bản cũng đã khỏi hẳn. Hắn có thân thể Bán Long, khả năng khôi phục vốn cường hãn đến cực điểm, bên trong đạo ấn hiện tại lại còn ngưng tụ lực lượng hành Mộc của Bất Lão Thụ, giúp cho năng lực khôi phục của hắn tăng thêm vài phần. Có thể nói chỉ cần không phải là thương thế trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3708281/chuong-3990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.