Chương trước
Chương sau
La Hải Y vỗ vỗ gương mặt có hơi phát sốt của mình, mỉm cười nói: "Người tư chất không tệ có thể tự cảm ngộ, ngưng tụ đạo ấn, người tư chất thấp kém như thiếp thân thì chỉ có thể dựa vào ngoại vật trợ giúp." Sau khi uống vào một chút rượu hình như, nàng cũng thoáng buông lỏng một chút, không còn tự xưng là tiểu nhân như trước. "Ngoại vật?" Dương Khai nhíu mày. "Có một số thiên tài địa bảo có thể giúp người ta ngưng tụ đạo ấn, ngoài ra một số linh đan diệu dược cũng làm được việc này, tỉ như Đại Đạo Đan. Bất quá những vật này đều cần phải dùng tiền mua, hơn nữa còn tương đối trân quý!" Dương Khai ồ lên một tiếng, lúc trước hắn còn đang suy nghĩ, những Đế Tôn cảnh không thể ngưng tụ ra đạo ấn của bản thân thì giữ Khai Thiên Đan để làm gì? Vật này tuy là một loại đồng tiền mạnh ở thế giới bên ngoài càn khôn, có thể dùng để mua các loại đồ vật, nhưng nó cũng không có tác dụng lớn đối với những Đế Tôn cảnh kia, không giống như Khai Thiên cảnh, có thể thông qua luyện hóa Khai Thiên Đan để đề thăng phẩm giai của bản thân. Bây giờ xem ra, Khai Thiên Đan đối với bất kỳ ai cũng đều hữu dụng, La Hải Y vất vả kiếm tiền như vậy, hiển nhiên là muốn đi mua sắm Đại Đạo Đan, sau đó ngưng tụ đạo ấn của bản thân, giúp cho Võ Đạo của bản thân tiến về phía trước một bước. Bất quá ngưng tụ đạo ấn cũng mới chỉ là bắt đầu, về sau còn cần ngưng tụ  m Dương Ngũ Hành lực lượng mới có cơ hội tấn thăng Khai Thiên. Con đường Võ Đạo, mênh mông xa vời, nương theo tài lực khổng lồ để chèo chống! Đâu có bao nhiêu người có vận khí tốt được như mình, đầu tiên ngưng tụ được lực lượng hành Mộc phẩm cấp cao, sau đó lại lấy được lực lượng hành Hỏa phẩm cấp cao. Nhưng ngay cả mình cũng không chắc chắn có thể lại tìm được những lực lượng  m Dương Ngũ Hành đạt yêu cầu khác. Chỉ cần có bất kỳ một loại lực lượng nào trong đó gặp sự cố, vậy thì dù cho hắn thành tựu Khai Thiên cảnh, phẩm giai của hắn cũng sẽ không quá cao. Ăn uống xong, hai người nói chuyện phiếm một trận, bầu không khí cũng trở nên hòa hợp vô cùng. Qua một hồi lâu, Dương Khai mới nói: "Hôm nay dừng ở đây đi, ngươi đi về nghỉ, ngày mai lại đến!" La Hải Y nghe thấy vậy thì để đũa xuống, đứng lên nói: "Vậy thiếp thân cáo lui trước." Dương Khai gật gật đầu, đưa mắt nhìn nàng rời đi. Kinh lịch sự tình hôm qua, Dương Khai hạ quyết tâm không trở về Đệ Nhất Khách Điếm, để tránh việc bị bắt đi làm tiểu nhị. Hắn lấy ra đồ vật đưa tin để liên lạc với Bạch Thất, tên này vậy mà lại phản hồi rất mau, hỏi hắn bây giờ ở đâu, Bạch Thất liền báo qua một địa danh. Dương Khai nghe qua một chút liền biết nơi đó không phải địa phương tốt lành gì, tên này đúng là đang lăn lộn trong xuân lâu đây. Bạch Thất nhiệt tình mời hắn cùng đi tiêu sái khoái hoạt, Dương Khai quả quyết từ chối. Tự uống rượu một mình một hồi, Dương Khai để lại tiền thịt rượu, một thân một mình rời khỏi tửu lâu, chuẩn bị tùy tiện tìm một cái khách sạn trong thành để nghỉ ngơi một đêm. Nghỉ lại trong khách sạn ở Tinh Thị mặc dù không rẻ, nhưng chắc chắn sẽ không đắt hơn Đệ Nhất Khách Điếm. Nhớ ngày đó hắn nghỉ ngơi một đêm tại Đệ Nhất Khách Điếm tốn đến một ngàn Khai Thiên Đan, lúc sau bị bà chủ lòng dạ hiểm độc tăng giá đến một vạn. Vừa mới ra khỏi tửu lâu, Dương Khai liền nhìn thấy một bóng người đứng ở bên kia đường, hắn kinh ngạc đi qua, hỏi: "Sao ngươi còn chưa trở về?" La Hải Y thế mà vẫn một mực ở bên ngoài chờ hắn. La Hải Y lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là không yên lòng đại nhân." Dương Khai bật cười: "Một chút rượu nhạt nhẽo, còn không đến mức uống say, sớm trở về đi." "Thời gian còn sớm, nếu đại nhân nguyện ý, thiếp thân có thể bồi đại nhân dạo chơi Tinh Thị, ban ngày bận rộn, đại nhân cũng không có thời gian." Sau đó nàng ta lại bổ sung: "Miễn phí, không lấy tiền." Dương Khai suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, nhưng có chậm trễ thời giờ gì của ngươi không?" La Hải Y vội vàng khoát tay: "Không có, dù sao trong nhà cũng chỉ có một mình ta, trở về cũng không có việc gì." Nàng ta ngưng lại một chút rồi nói tiếp: "Đại nhân muốn đi đâu? Tây khu bên kia có một khu động tiêu tiền, nam nhân đều ưa thích đi đến đó. . ." Nói xong, nàng ta còn tự đỏ mặt lên. Dương Khai thuận miệng nói: "Xuân Phong Tế Vũ Lâu ở chỗ nào?" La Hải Y vuốt cằm nói: "Đại nhân biết Xuân Phong Tế Vũ Lâu?" Dương Khai e hèm một tiếng: "Nghe người ta nói qua, chưa từng đi qua." Hắn biết lão Bạch đang đi khoái hoạt, bây giờ xem ra quả là thế. "Đại nhân muốn đi đến đó sao?" La Hải Y trưng cầu no ́i. Dương Khai khoát tay: "Không cần, tùy ý đi dạo một chút đi. . ." Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, ta muốn mua một phần địa đồ, ở nơi nào có bán?" La Hải Y hỏi: "Đại nhân muốn mua Càn Khôn Đồ? Vậy liền đi Tứ Hải phường, nơi đó có bán Càn Khôn Đồ đầy đủ nhất, cập nhật cũng nhanh chóng kịp thời nhất." "Đi xem một chút." Dương Khai lập tức cảm thấy hào hứng. Trước đó hắn đã từng có ý nghĩ này, cũng không nhớ rõ là ai đề cập với mình về việc này. Càn Khôn Đồ bao hàm địa đồ của tất cả những đại vực đã được phát hiện trong thế giới bên ngoài càn khôn này, có thể nói là một trong những đồ vật thiết yếu nhất đối với những võ giả xông xáo ở bên ngoài. Dương Khai rất muốn tìm xem Tinh Giới nằm đâu trong Càn Khôn Đồ kia. Hắn bị Vạn Tiết Trùng nuốt, sau đó không hiểu thế nào lại xuất hiện trong đại vực của Thất Xảo Địa, bây giờ mặc dù hắn vẫn chưa tìm được Thế Giới Thụ, nhưng nếu như có thể sớm tìm được đường về nhà thì cũng không tệ. La Hải Y rất tinh tường Tinh Thị, nàng mang theo Dương Khai xuyên qua mấy con phố, đi tới trước một cửa hằng, cửa hàng kia, chính là Tứ Hải phường. Tuy bây giờ là ban đêm, nhưng Tinh Thị vẫn phi thường náo nhiệt. Tiến vào cửa hàng, lập tức có một tỳ nữ tiến lên tiếp đón, nàng uyển chuyển làm một dấu vạn phúc, điềm nhiên hỏi: "Chào buổi tối, quý khách muốn mua thứ gì sao?" La Hải Y kịp thời đi ra, đáp: "Đại nhân nhà ta muốn mua một phần Càn Khôn Đồ." Tỳ nữ kia mỉm cười đưa tay ra hiệu, nói: "Mời qua bên này!" Dưới sự dẫn dắt của nàng ta, Dương Khai đi tới trước một loạt kệ hàng. Không thấy địa đồ trên kệ hàng kia, mà trái lại, chỉ có những đồ vật hình cái hộp, dài bằng chiếc đũa, toàn thân đen kịt, nhìn cực kỳ cổ quái. Dương Khai không hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều. La Hải Y nói: "Giới thiệu một chút đi." Tỳ nữ kia ngầm hiểu, lúc này mở miệng nói: "Càn Khôn Đồ của tiểu điếm được chia làm ba loại, loại đê đẳng nhất chính là địa đồ của từng đại vực, bên trong bao hàm những Tiểu Càn Khôn thế giới đã được phát hiện, còn có vị trí của một số Linh Châu pháp đàn cố định. Loại trung đẳng bao gồm địa đồ của tất cả các đại vực, tiểu Càn Khôn đã được phát hiện, bao gồm tất cả nội dung của những địa đồ đê đẳng, còn bao gồm Càn Khôn điện, vị trí vực môn ở các nơi, liếc qua liền thấy ngay, ngắn gọn thuận tiện." Dương Khai lông mày nhíu lại: "Còn trên trung đẳng thì sao?" Tỳ nữ khẽ cười nói: "Nội dung của loại cao đẳng không khác trung đẳng bao nhiêu." Dương Khai ngạc nhiên nói: "Không khác nhau, vì sao lại được phân chia thành trung cao đẳng?" "Là thế này, nội dung của hai loại này mặc dù không khác nhau, nhưng nếu như quý khách mua sắm địa đồ cao đẳng, vậy ngày sau nếu như có đại vực mới được phát hiện, vậy thì tiểu điếm có thể miễn phí hỗ trợ đổi mới nội dung trong Càn Khôn Đồ cho quý khách. Tiểu điếm có rất nhiều chi nhánh ở các Tinh Thị, quý khách cũng không cần lo lắng quá nhiều, chỉ cần cầm Càn Khôn Đồ qua đó là được. Nếu như mua sắm loại trung đẳng thì sẽ không có tiện ích này, muốn đổi mới thì phải trả thêm một chút phí tổn." Dương Khai gật đầu. Tỳ nữ nói: "Quý khách muốn mua địa đồ của đại vực nào đó, hay là loại kết hợp tất cả các đại vực?" Dương Khai nói: "Đương nhiên là kết hợp!" Tỳ nữ nói: "Vậy ta đề cử ngài mua cao đẳng địa đồ. . ." "Trung đẳng là được." La Hải Y không đợi nàng nói hết lời liền đánh gãy nàng, tỳ nữ nhìn nàng một chút, vẫn mỉm cười, nói: "Đương nhiên, lựa chọn thế nào đều là do ngài tự do quyết định." "Lấy một phần cho ta xem thử đi." La Hải Y nói. Tỳ nữ vâng một tiếng, quay người đi tới chỗ kệ bên kia. Nhân cơ hội này, La Hải Y truyền âm nói: "Đại nhân, theo ta được biết, giá cả giữa trung đẳng địa đồ và cao đẳng địa đồ chênh lệch nhau gấp bốn lần, hơn nữa trong gần ngàn năm nay, cũng không phát hiện ra đại vực mới nào, mua cao đẳng thì có hơi lãng phí." Dương Khai khẽ vuốt cằm. Một lát sau, tỳ nữ kia mang tới một cái hộp dài đen kịt, đưa cho Dương Khai rồi nói: "Rót thần niệm vào trong là có thể xem xét." Dương Khai ngạc nhiên, giờ hắn mới biết những cái hộp dài trước mặt chính là Càn Khôn Đồ, cũng may vừa rồi hắn không nói nhiều, nếu không đúng là sẽ có hơi mất mặt. Rót thần niệm vào bên trong, Dương Khai chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt mình đột nhiên biến đổi, lập tức tiến vào trong một thế giới kỳ lạ, sau đó thị giác của hắn không ngừng tập trung vào một chỗ nào đó, sau cùng dừng lại. Khi hắn đưa mắt xem xét, chỉ thấy trước mắt hắn có một chấm đỏ không ngừng lấp lóe, ở vị trí của điểm đỏ, còn tiêu ký hai chữ Tinh Thị. Trong lòng thầm hiểu, chấm đỏ này đại khái đại biểu cho vị trí của bản thân, Tinh Thị được đánh dấu trong địa đồ, hẳn là Tinh Thị mà hắn đang đứng. Tâm niệm vừa động, bản đồ kia không ngừng mở rộng ra, ở bốn phía Tinh Thị, dần dần xuất hiện một số địa danh khác, thoạt nhìn hình như là tên của các thế giới Tiểu Càn Khôn. Tuy chỉ mới sử dụng lần đầu, nhưng Dương Khai rất nhanh liền hiểu rõ cách dùng thứ này, quả là vô cùng ngắn gọn súc tích dễ sử dụng. Thứ này quả thực nên mua một cái, về sau hành tẩu cũng thuận tiện. Thu hồi thần niệm, Dương Khai nói: "Thứ này bán như thế nào?" Tỳ nữ mỉm cười đáp lại: "50 vạn!" Dương Khai khẽ vuốt cằm, giá tiền này cũng không phải là rất đắt, nhưng trên tay mình bây giờ có 50 vạn sao? Khai Thiên Đan của hắn, hơn phân nửa đều là di sản lấy được từ hồi ở Thất Xảo Địa, về sau khi ở trong Đệ Nhất Khách Điếm, Ngụy Khuyết của Đại Nguyệt châu trước khi đi trong lòng có điểm băn khoăn, nên đã cho hắn một chút Khai Thiên Đan, bất quá cũng không nhiều, chỉ có mười mấy hai mươi vạn mà thôi. Đại Nguyệt châu dù sao cũng chỉ một cái tam đẳng thế lực, những Khai Thiên Đan kia là do Ngụy Khuyết bồi thường riêng cho hắn, tất nhiên là không có khả năng quá nhiều, Dương Khai đoán chừng mười mấy hai mươi vạn Khai Thiên Đan này cũng làm cho Ngụy Khuyết thương cân động cốt rồi. Nếu như không có phần bồi thường này của Ngụy Khuyết, Dương Khai căn bản là không cần tới việc có thể mua được Càn Khôn Đồ. Trong khi hắn đang muốn kiểm tra một chút xem trong tay mình còn dư bao nhiêu Khai Thiên Đan, La Hải Y đã kéo tỳ nữ kia sang một bên, lặng lẽ truyền âm giao lưu thứ gì đó. Chờ đến khi Dương Khai kiểm kê xong, La Hải Y bên kia cũng đã xong rồi, nàng đi tới nói: "Đại nhân, đã thương lượng xong, giảm giá 10%, 45 vạn!" Dương Khai im lặng, giờ hắn mới biết La Hải Y kéo người ta qua bên kia là để trả giá. Lần này liền tiện nghi 5 vạn Khai Thiên Đan, có thể nói là ưu đãi lớn. Bất quá hắn vừa rồi kiểm tra lại một chút, phát hiện Khai Thiên Đan trong tay mình thế mà lại chưa đủ! Tổng cộng chỉ có khoảng chừng 43 vạn mà thôi. Cái này có hơi lúng túng. . . Giá tiền đã đàm luận xong xuôi, chỉ chờ thanh toán, mà mình lại không đủ tiền, vậy nên làm sao đây. Dương Khai hơi khó mở miệng, thế nhưng La Hải Y lan tâm huệ chất, lập tức nhìn ra Dương Khai đang khó xử, lặng lẽ truyền âm nói: "Đại nhân có phải không mang đủ tiền hay không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.