La Hải Y hỏi có phải hắn mang không đủ hay không, chứ không phải là hắn không đủ tiền phải không, câu hỏi này rất có tiêu chuẩn, giúp cho Dương Khai giảm bớt đi không ít xấu hổ. Nhẹ nhàng gật đầu, Dương Khai đang chuẩn bị đặt Càn Khôn Đồ trên tay xuống, sau này lại đến mua, thì lại nghe La Hải Y hỏi: "Đại nhân thiếu bao nhiêu?" "Cũng không nhiều, chỉ một hai vạn!" Dương Khai gãi gãi mặt. La Hải Y hơi trầm ngâm, sau đó mở miệng nói: "Nếu đại nhân không để ý thì để thiếp thân cho đại nhân mượn một ít, sau này đại nhân lại trả lại cho ta." Dương Khai quay đầu nhìn nàng, trong lòng thầm bất ngờ vì nàng ta lại có phách lực đến cỡ này! Mình và nàng chỉ mới quen biết nhau lại có phách lực đến cỡ này! Mình và nàng chỉ mới quen biết nhau trong hai ngày, hơn nữa còn là quan hệ thuê mướn, không thân cũng chẳng quen. Huống hồ, bản thân La Hải Y cũng không phải là người đại phú đại quý, một hai vạn Khai Thiên Đan này đối với nàng mà nói, có thể là tích súc góp nhặt trong rất nhiều năm. Câu nói có thể cho mượn này, không có chút quyết đoán là không thể được, dù sao cho đến tận bây giờ, nàng cũng không biết Dương Khai là ai, vạn nhất hắn cầm đồ bỏ chạy, vậy nàng căn bản là tìm không được hắn. Thấy Dương Khai nhìn mình chằm chằm, La Hải Y thấp giọng nói: "Ta tin tưởng đại nhân." Người ta đã nói đến mức này, Dương Khai cũng không tiện từ chối nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687805/chuong-3888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.