Nhìn thấy Dương Khai thần sắc tự nhiên, Công Tôn Hoằng âm thầm gật đầu. Phẩm mấy ngụm trà, Công Tôn Hoằng nói: "Lão phu đã nhìn qua bái thiếp của tiểu hữu, lão phu cũng đã biết mục đích ngươi tới đây, bất quá tiểu hữu nói rằng mình đại diện cho Đệ Nhất Khách Điếm, vậy tiểu hữu có tín vật trên người không?" "Tất nhiên là có." Dương Khai mỉm cười, đưa ra ngọc bài bà chủ trước đó giao cho hắn, chuyển tới chỗ Công Tôn Hoằng. Công Tôn Hoằng tiếp nhận, thôi động một chút lực lượng rót vào trong ngọc bài kia, một chớp mắt sau, ngọc bài bỗng nhiên sáng lên một cái. Công Tôn Hoằng hơi biến sắc, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, thần sắc hơi run rẩy, nói: "Chưởng quỹ nhà ngươi là Lan phu nhân?" "Đúng vậy!" Dương Khai cũng không biết trong ngọc bài kia ẩn giấu mê hoặc gì mà lại làm cho tên Công Tôn Hoằng này lập tức nhận ra thân phận được của bà chủ, bất quá nhìn thần thái này của Công Tôn Hoằng, hình như là có hơi kiêng kị bà chủ a. . . Như vậy cũng tốt, Dương Khai âm thầm mừng rỡ, chỉ sợ hắn không kiêng kị, chứ chỉ cần hắn có điểm cố kỵ, khoản sổ sách 1000 vạn này liền dễ xử lý. "Lan phu nhân đến đây rồi?" Công Tôn Hoằng lại hỏi. "Đúng!" "Đến đây lúc nào, sao lão phu không hề có chút tin tức nào vậy?" "Mới tới mấy ngày trước." Dương Khai mỉm cười trả lời: "Bà chủ làm việc khá là khiêm tốn, ngay cả việc Đệ Nhất Khách Điếm một lần nữa khai trương cũng bất quá chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687803/chuong-3886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.