Chương trước
Chương sau
Không Gian giới chỉ của Phương Thái thì càng không cần phải nói, trừ một số đặc sản hắn mang từ chính Càn Khôn thế giới của hắn ra, cũng chỉ có rải rác hơn mười miếng Khai Thiên Đan mà thôi, Dương Khai căn bản là không thèm để ý tới. 

Thứ duy nhất khiến hắn chú ý chính là một khối ngọc bài. Khối ngọc bài này chỉ lớn cỡ lòng bài tay, óng ánh trong suốt, không có chút tạp sắc nào. Bên trong còn có một tiêu ký giống như Tiểu Ngư đang bơi qua bơi lại, phảng phất giống như vật sống vậy. 

Đây chính là thứ Phương Thái trước đó lấy ra cho Đoàn Hải xem, cũng là tín vật mà vị tiền bối Hắc Hà giới kia giao cho của hắn, Dương Khai cũng không biết tín vật này rốt cuộc có công dụng gì, nên hắn vốn định ném đi cho rồi. Nhưng sau khi suy nghĩ một 

hồi, hắn lại cẩn thận thu nó lại, có điều hắn cũng không dám bỏ nó vào trong Không Gian giới chỉ, mà lại ném vào trong Huyền Giới Châu. 

Huyền Giới Châu tự thành một phương thiên địa, có lẽ vị đại năng Hắc Hà giới kia cũng không có biện pháp truy ra tung tích của cái tín vật này đâu. 

Quay đầu nhìn trái nhìn phải một cái, vùng sơn dã xung quanh đã hoàn toàn biến thành một mảnh yên tĩnh. Thần niệm quét qua một vòng, không phát hiện được bóng dáng của tên Hứa lão kia, cũng không biết hắn đã đi đâu rồi. Có điều hắn cũng không cần nghĩ đến việc bỏ trốn, người ta đã dám để mặc hắn ở nơi này, hiển nhiên là cũng không sợ hắn sẽ chạy trốn. 

Khoanh chân ngồi xuống, nội thị cơ thể mình, hắn rất nhanh liền nhìn thấy ấn ký hình con rết nằm trên trục xương sống của đạo ấn. Ấn ký kia phảng phất như một vật còn sống, bao phủ lấy toàn bộ đạo ấn. Dương Khai thử thúc dục lực lượng, cũng không thấy có ảnh hưởng gì, lại thoáng tăng thêm sức trùng kích ấn ký hình con rết kia, ai ngờ ấn ký hình con rết ngay lập tức siết chặt lấy đạo ấn. Chỉ trong chốc lát, Dương Khai liền có một loại cảm giác giống như thịt nát xương tan, bị dọa đến mức cả người toát ra mồ hôi lạnh, phải lập tức dừng lại thử nghiệm của chính mình. 

Sau một lần vừa rồi, hắn đã có thể xác nhận, bằng vào thực lực của mình hiện tại, sợ là không có biện pháp nào khu trừ ấn ký hình con rết này được. Tên Hứa lão kia ít nhất là một vị Khai Thiên Tứ phẩm, lại vận dụng kỳ vật như thế để chế phục mình, sẽ không thể nào khu trừ đơn giản như vậy được. Hắn thầm mắng một tiếng xui xẻo, thành thành thật thật khôi phục lại. 

Trước đó con rết kia đã làm cho cơ thể hắn bị tiêu hao quá độ, hiện tại mặc dù tính mạng không lo, nhưng vẫn còn rất suy yếu. 

Cứ thế đến ba ngày sau, Dương Khai đang tĩnh tọa bỗng nhiên phát giác được một điểm khác thường, khi hắn mở mắt ra thì liền nhìn thấy Hứa lão đang đứng ở trước mặt mình, lẳng lặng nhìn qua hắn. 

Dương Khai vội vàng đứng dậy: “Hứa lão!” 

Hứa lão gật đầu, thản nhiên nói: “Ngươi cũng coi như là thành thật. Với thực lực của ngươi, nếu như cưỡng ép phá vỡ trói buộc của Phi Thiên Hắc Bối Ngô, vậy thì e rằng vào giờ phút này đã thân vẫn đạo tiêu rồi.” 

Dương Khai xấu hổ, cũng không định nói ra chuyện mình đã thử qua một lần, mà giả vờ như bản thân thật sự cảm thấy hữu tâm vô lực nên không có thử qua, nói tránh đi: “Hứa lão, xin hỏi vãn bối rốt cuộc có thể giúp đỡ ngươi làm việc gì?” Ngày ấy sau khi bị Hứa lão chế phục, Hứa lão liền biến mất, Dương Khai cũng chưa kịp hỏi thăm chuyện này. Nhưng người ta hao phí công sức lớn như vậy, chắc chắn sẽ không chỉ là vì muốn tiêu khiển mình. Huống hồ, Hứa lão này có thù với Thất Xảo Địa, nên hắn nhất định làm vậy là vì muốn trả thù. 

“Bổn tọa muốn ngươi dẫn ta tiến vào Thất Xảo Địa.” 

Dương Khai cười khổ: “Hứa lão, hiện tại vãn bối cũng không biết mình phải thế nào để trở về, vậy thì làm sao có thể mang ngươi tiến vào Thất Xảo Địa được.” Cũng không phải là hắn không tìm được đường trở về Thất Xảo Địa. Trên người hai người Mã Lục Giang Thắng hẳn là có bản đồ dẫn đường đến Thất Xảo Địa, hơn nữa cho dù Dương Khai tìm không thấy, vậy thì Hứa lão khẳng định là cũng biết Thất Xảo Địa nằm ở đâu. Nhưng hiện tại Mã Lục cùng Giang Thắng đều đã bỏ mình, hắn đơn độc trở về thì nên giao phó như thế nào? 

Hứa lão giống như nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm của hắn, thản nhiên nói: “Yên tâm, sau khi ngươi trở về chỉ cần nói là gặp phải Du Không Thú, hai người kia không cẩn thận bị nó ăn là được.” 

Dương Khai nghe vậy thì có hơi cạn lời, lý do tùy tiện như vậy mà có thể lấp liếm cho qua được sao? Nếu như Thất Xảo Địa bên kia biết rằng mình nói dối, vậy thì khẳng định là không có chuyện gì tốt, tên Hứa lão này hiển nhiên là không thèm để ý tới an nguy của mình a. 

“Thế nhưng Hứa lão, vãn bối nên làm như thế nào mới có thể mang ngươi tiến vào trong Thất Xảo Địa được đây?” Dương Khai vẻ mặt khó xử nói: “Thất Xảo Địa được bao phủ trong một lượng lớn đại trận trùng trùng điệp điệp, vãn bối một mình trở về thì sẽ không sao, nhưng nếu mang theo một người khác thì e rằng sẽ không qua được, đến lúc đó nhất định sẽ bị người ta phát hiện.” 

Hứa lão tiện tay ném ra một vật, Dương Khai tiếp nhận, cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên tay mình vậy mà lại là cái túi đã bắt giữ mình cùng Mã Lục Giang Thắng trước đó. 

“Cái Lục Hợp Như Ý Túi này phi thường huyền diệu, bổn tọa có thể lấy được nó cũng là nhờ có cơ duyên xảo hợp. Ngươi mang theo nó, bổn tọa trốn ở bên trong, tự nhiên sẽ tránh được khỏi sự dò xét của đại trận.” 

Dương Khai ừng ực nuốt nước miếng một cái, hắn đã cứng rắn lĩnh giáo qua uy lực của cái Lục Hợp Như Ý Túi này, ngay cả hai tên Khai Thiên Nhất phẩm là Mã Lục Giang Thắng khi bị thu vào thì cũng vô lực giãy dụa. Đây hiển nhiên không phải là phàm vật, thế nhưng hiện tại Hứa lão lại giao cái Lục Hợp Như Ý Túi này giao mình, hơn nữa hắn còn muốn tự mình chui vào trong túi? 

Trái tim của Dương Khai nhịn không được mà bang bang nhảy dựng lên... 

Hứa lão cười lạnh nói: “Bổn tọa đã dám đem bảo vật này giao phó cho ngươi, tất nhiên là cũng không sợ ngươi dùng nó để đối phó bổn tọa, nếu không tin thì ngươi có thể thử xem.” 

Dương Khai vội vàng nói: “Không dám không dám, Hứa lão hiểu lầm, vãn bối chỉ cảm thấy uy năng của bảo vật này có hơi khó lường. Đây là lần đầu tiên vãn bối tiếp xúc với bảo vật mạnh như vậy, tâm tình không khỏi có chút kích động, chứ tuyệt đối không dám nảy sinh ý đồ xấu gì với Hứa lão.” 

“Tốt nhất nên như thế.” Hứa lão tỏ vẻ lạnh nhạt: “Tí nữa ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp tế luyện, ngươi thoáng tế luyện một hai phần, sau đó phối hợp với bổn tọa là sẽ có thể khống chế được một cách tự nhiên thôi.” 

“Vâng!” Dương Khai cung kính đáp, “Có bảo vật này tương trợ, việc tiến vào Thất Xảo Địa chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Bất quá Hứa lão, sau khi tiến vào Thất Xảo Địa thì phải làm sao nữa? Vãn bối cần phải làm những chuyện gì?” 

“Thực lực mèo quào của ngươi thì có thể làm được gì?” Hứa lão khinh thường cười lạnh: “Chỉ cần mang bổn tọa tiến vào trong Thất Xảo Địa, vậy thì ngươi liền xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó sẽ không còn chuyện gì cần ngươi nữa, bổn tọa có thể tự xử lý!” 

Gánh nặng trong lòng Dương Khai liền được thả xuống, đồng thời hắn cũng thầm kinh hãi. Lời nói này của Hứa lão, hình như đang ám chỉ rằng, chỉ cần hắn có thể đi vào trong Thất Xảo Địa, vậy thì liền có điểm nắm chắc sẽ có thể báo thù rửa hận được. Thế nhưng số lượng Khai Thiên cảnh bên trong Thất Xảo Địa thật sự là không ít, không đề cập tới vị Thất Xảo Thiên Quân Khai Thiên Ngũ phẩm kia, chỉ tính riêng bảy vị hộ địa tôn giả thôi thì cũng đã có bảy tên Khai Thiên Tứ phẩm rồi. Khai Thiên Tam phẩm Nhị phẩm khẳng định là cũng có, lẻ loi một mình đối mặt với đông đảo cường địch mà vẫn có sự tự tin lớn như vậy, tên Hứa lão này rốt cuộc là Khai Thiên mấy phẩm, chẳng lẽ là Lục phẩm, hay thậm chí là càng cao hơn... 

Cũng chỉ có nhân tài như thế mới có thể không thèm để ý tới toàn bộ Thất Xảo Địa như vậy. Xem ra phỏng đoán trước đó của Mã Lục Giang Thắng về thực lực của Hứa lão là sai, người ta tuyệt đối không chỉ là Khai Thiên Tứ phẩm. 

Lo lắng chờ đợi lâu như vậy, vậy mà người ta lại chỉ nhờ mình mang người ta vào trong, Dương Khai cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bất quá khi cẩn thận ngẫm lại, chuyện này thật đúng là phải tìm được người đặc biệt trung thành, nếu không sau khi tiến vào Thất Xảo Địa, hắn chỉ cần tùy tiện quát lớn một tiếng là sẽ có thể làm hư mất đại sự của Hứa lão, Phi Thiên Hắc Bối Ngô kia hiển nhiên là dùng để phòng bị điểm này. 

Việc đã đến nước này, Dương Khai cũng không có bổn sự để phản kháng, chủ yếu là do tánh mạng của hắn đang bị người ta nắm thóp, không phục tùng không mềm dẻo không được, cho nên hắn liền gật đầu tỏ vẻ đã biết. 

Tiếp đó, Hứa lão quả nhiên truyền hắn một bộ phương pháp tế luyện, lại tự mình ra tay trợ hắn luyện hóa cái Lục Hợp Như Ý Túi kia. Chỉ sau nửa ngày, Dương Khai đã có thể mở ra đóng vào bảo vật này rồi. 

Bất quá hắn cũng có thể làm được hai chuyện này thôi, chứ căn bản là không có cách nào cầm Lục Hợp Như Ý Túi đi ngăn địch được. 

“Đã xong, lên đường thôi.” Hứa lão hiển nhiên là đã chuẩn bị chu toàn, chỉ thiếu một người dẫn đường mà thôi. Sau khi nói xong, hắn cũng không đợi cho Dương Khai kịp phản ứng mà lập tức bắt lấy hắn rồi phóng lên trời. Giữa không trung, hắn tế ra một chuôi mộc kiếm, mộc kiếm trong khoảnh khắc hóa thành một đạo kiếm quang cự đại 

bao bọc lấy hai người rồi bay đi. 

Không có vật tham chiếu, Dương Khai cũng không biết tốc độ của phi kiếm này nhanh đến mức nào, bất quá Dương Khai có cảm giác so với hai người Mã Lục cùng Giang Thắng, tốc độ của Hứa lão rõ ràng là nhanh hơn nhiều. 

Một đường bay nhanh trong ba ngày, kiếm quang mới bỗng nhiên dừng lại, Hứa lão nói: “Tiểu tử, quãng đường còn lại tự mình đi. Với bản lãnh của ngươi, đại khái là còn cần đi thêm ba ngày nữa mới có thể về tới Thất Xảo Địa. Sau khi tiến vào Thất Xảo Địa, tìm một nơi vắng vẻ phóng xuất bổn tọa ra là được rồi.” Nói xong, hắn lại thản nhiên nói: “Đừng có đùa nghịch hoa chiêu gì đó, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” 

“Hứa lão yên tâm, ta sẽ mang ngươi vào trong Thất Xảo Địa.” 

Thi pháp mở ra cái Lục Hợp Như Ý Túi kia, Hứa lão chủ động chui vào, Dương Khai đóng miệng túi lại, nhét vào trong ngực, sau đó mới tiếp tục bay về phía trước. 

Quả nhiên đúng như lời Hứa lão nói, ba ngày sau hắn mới nhìn thấy Thất Xảo Địa ở xa xa. Hắn cũng không ngừng lại, mà trực tiếp bay thẳng về phía trước. Khi đi được nửa đường, Dương Khai cũng bắt đầu khiến cho mình trở nên thê thảm, quần áo lung tung lộn xộn, còn nhẫn tâm vỗ mình mấy chưởng, khiến bản thân ói ra ba lít máu, khí tức liền trở nên suy yếu đi. 

Tầm nửa ngày sau, hắn rốt cuộc đi đến bên ngoài Thất Xảo Địa. Dương Khai dù sao cũng là lần đầu tiên từ bên ngoài tiến vào Thất Xảo Địa, nên hắn cũng không biết mình nên đi vào như thế nào. Hắn ra sức hô vài tiếng, bên trong không phản ứng một chút nào, đoán chừng là vì không có ai nghe thấy. Hắn đứng tại chỗ vò đầu thật lâu, lúc này mới chợt nhớ ra một biện pháp. Hắn lấy ra lệnh bài đệ tử của mình từ trong Không Gian giới chỉ, thi pháp rót lực lượng vào trong đó, rồi đánh lệnh bài đệ tử của mình vào trong sương mù ở trước mặt. 

Đây vậy mà lại là biện pháp đúng, sau khi lệnh bài biến mất không lâu, Mê Vụ trước mặt liền chủ động mở ra hai bên, để lộ ra một con đường lớn ở chính giữa. Dương Khai lách mình xông vào, không bao lâu sau liền đứng trước một cánh cửa cực lớn, trước cánh cửa đó có hai tên đệ tử mặc áo thất sắc đứng canh ở hai bên trái phải, riêng phần mình cầm đao kiếm trong tay, uy phong lẫm lẫm. 

Khi bọn hắn nhìn thấy Dương Khai, khuôn mặt liền hiện lên vẻ nghi ngờ: “Sư đệ là đệ tử của Linh Địa nào? Sao lại nhìn lạ mắt như vậy.” 

Dương Khai chắp tay nói: “Hồi sư huynh, ta là đệ tử của Hỏa Linh Chi Địa, mới từ tạp dịch tấn chức lên đệ tử bình thường, cho nên chưa từng gặp qua hai vị sư huynh.” 

Hai người kia liếc nhau, một người trong đó nói: “Ngươi chờ một chút.” 

“Tạ sư huynh!” Dương Khai tiếp nhận lệnh bài, lách mình bước vào trong cánh cửa. Cảnh vật trước mắt hắn bỗng hoa lên một cái, sau đó hắn liền xuất hiện bên trong Thất Xảo Địa. Thoáng cảm ứng một hai, Lục Hợp Như Ý Túi kia vẫn còn ở trong lồng ngực của mình, cũng không có gì khác thường, hắn rốt cuộc yên lòng lại. 

Bất quá lúc này cũng không tiện phóng xuất Hứa lão ra, Dương Khai chỉ có thể để xuống việc này, xuất phát tiến về phía Hỏa Linh Chi Địa, chuẩn bị đi gặp mặt Đỗ Như Phong rồi tính sau. 

Nhớ tới thằng này, Dương Khai liền hận đến mức ngứa răng. Mặc dù biết chuyện đẩy mình ra làm người chết thay nhất định là do Đoàn Hải làm chủ, nhưng Đỗ Như Phong trước đó tỏ vẻ ưu ái hắn đủ thứ, quả thực là quá mức dối trá và buồn cười. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.