“Nếu như vậy thì sao?” Dương Khai nhíu mày. Hai người Mã Lục cùng Giang Thắng dù gì cũng là Khai Thiên cảnh, đuổi giết một tên Phương Thái mà thôi, Đỗ Như Phong để cho bọn họ tới bảo hộ Dương Khai quả thật là có hơi đại tài tiểu dụng. Thật ra Dương Khai cũng hiểu rõ, trên danh nghĩa là bảo vệ, nhưng giám thị mới là thứ chiếm đa số.
Nam tử khẽ cười nói: “Trong khoảnh khắc ngươi giết Phương Thái, ngươi có cảm giác được điểm nào không thích hợp hay không?”
“Không thích hợp ở chỗ nào?” Dương Khai càng nghe hắn nói thì càng hồ đồ, có hơi không kiên nhẫn nói: “Tiền bối muốn nói cái gì, kính xin nói thẳng a.”
“Trước tiên cho ngươi xem một thứ tốt.” Nói như xong, tên nam tử bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, ngón tay cái từ từ ấn xuống huyệt Ấn Đường của Dương Khai. Dương Khai theo bản năng muốn tránh né, nhưng khi nghĩ đến việc sinh tử của mình đã bị người ta nắm giữ, nếu như đối phương thật sự muốn làm gì mình thì mình cũng không có biện pháp phản kháng, vì vậy hắn dứt khoát mặc kệ.
Một khắc sau, ngón tay cái của tên nam tử ấn trên trán của Dương Khai, một cỗ lực lượng từ trong minh minh trùng kích tới, cả người Dương Khai lơ lửng một hồi, giống như thần hồn ly thể vậy, góc nhìn bỗng nhiên lùi về phía sau một chút.
Loại cảm giác này rất cổ quái, mình rõ ràng đang đứng tại chỗ, nhưng lại có thể nhìn thấy phần lưng của mình. Khi giương mắt nhìn lên, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687744/chuong-3827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.