Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiến vào đại điện Hỏa Linh Địa, Dương Khai đoán chừng Đỗ Như Phong hẳn là ở bên kia. 

Trên thực tế Đỗ Như Phong xác thực ở đó, xa xa, Dương Khai thấy một thân ảnh quen thuộc đứng sừng sững trước đại điện, toàn thân áo trắng, lẳng lặng chờ đợi, Đỗ Như Phong. 

Sau khi đáp xuống đất, Dương Khai chắp tay nói: "Sư huynh, may mắn không làm nhục mệnh, đầu tặc tử kia ở đây!" Nói xong, lấy thủ cấp Phương Thái ra. 

Đỗ Như Phong liếc mắt nhìn, xác nhận đây chính là thủ cấp Phương Thái, hơi nghiêng đầu, một thị nữ sau lưng lập tức tiến lên, nhận lấy thủ cấp kia, Đỗ Như Phong đưa tay đỡ lấy Dương Khai: "Sư đệ lần này vất vả." Lại nghi ngờ nhìn phía sau hắn: "Tại sao chỉ có một mình 

ngươi, Mã Lục cùng Giang Thắng hai vị sư đệ đâu?" 

Dương Khai một mặt bi thương: "Sư huynh có chỗ không biết, lần này ra ngoài, vốn hết thảy thuận lợi, ai ngờ trên đường trở về gặp một dị thú, hai vị sư huynh. . . Hai vị sư huynh bất hạnh bỏ mình, sư đệ vô năng vì bọn họ báo thù rửa hận, suýt nữa cũng không thể trở về, cũng là phí hết khí lực mới tìm được trở về đường." 

"Dị thú? Dị thú gì?" Đỗ Như Phong nhướng mày. 

Dương Khai nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng nghe hai vị sư huynh nói đó là Du Không Thú!" 

"Hình dạng thế nào?" Đỗ Như Phong lại hỏi. 

Dương Khai vội vàng miêu tả một phen, may mắn trước đó để ý, hỏi Hứa lão về hình tượng Du Không Thú kia, nếu không lúc này thật đáp không được, hắn căn bản chưa bao giờ nhìn thấy Du Không Thú. 

Nghe Dương Khai miêu tả xong, một tia nghi ngờ trong mắt Đỗ Như Phong mới dần biến mất, miêu tả hình tượng chuẩn xác như thế, hiển nhiên là tận mắt thấy, lập tức vỗ vỗ vai hắn nói: "Du Không Thú không có chỗ ở cố định, lại thực lực cường đại, trong hoàn vũ mênh mông này gặp phải xác thực hung hiểm, sư đệ có thể trốn qua một kiếp quả nhiên số phận không cạn." 

"Chỉ tiếc Mã sư huynh cùng Giang sư huynh. . ." Dương Khai mắt đỏ

đục ngầu. 

Đỗ Như Phong thở dài: "Đó cũng là mạng của bọn hắn, sư đệ không cần sầu não, lần này ngươi cũng vất vả, đi về nghỉ ngơi trước đi." 

"Vâng!" Dương Khai gật đầu, bị Hứa lão nháo trò, hắn cu ̃ng không có tâm tình đi hỏi chuyện quản sự, giờ mình mang Hứa lão vào Thất Xảo Địa, ai biết quản sự này còn có thể làm bao lâu? Không chừng chẳng được mấy ngày Hứa lão đã muốn động thủ báo thù, mặc dù không biết Hứa lão thực lực như thế nào, có thể thành công hay không, cũng mặc kệ có thể thành công hay không, Thất Xảo Địa này cũng không thể ở lại được, nên nghĩ biện pháp sớm thoát thân thì tốt hơn. 

Hắn không hỏi, Đỗ Như Phong lại chủ động đề một câu: "Mấy ngày nữa chính là thời hạn một tháng, chờ đến lúc đó ta sẽ chiêu cáo chuyện của ngươi cho toàn bộ Hỏa Linh Địa." 

"Tạ sư huynh!" Dương Khai vội vàng lộ ra vẻ mừng rỡ, "Vậy sư đệ cáo từ." 

Đỗ Như Phong gật gật đầu. 

Dương Khai xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước, Đỗ Như Phong ở sau lưng bật cười nói: "Sư đệ đây là muốn đi đâu?" 

Đã muốn giết người diệt khẩu rồi? Dương Khai quay đầu, cẩn thận

cất giấu cảnh giác trong mắt, "Sư huynh không phải kêu ta đi về nghỉ sao?" 

"Ngươi giờ đã mặc áo bảy sắc, xem như đệ tử Thất Xảo Địa, đi Nhân Sự điện một chuyến đăng ký nhập sách đi." 

Dương Khai vỗ đầu một cái: "Ta quên mất." 

Đỗ Như Phong lại nghiêng đầu nói: "Tiểu Hòa, ngươi bồi sư đệ đi một chuyến." 

Thị nữ kia thanh thúy đáp: "Vâng!" 

Được nữ tử Tiểu Hòa dẫn đi, Dương Khai thuận lợi tiến vào Nhân Sự điện, đăng ký nhập sách, lại nhận mấy bộ quần áo mới, một mặt vui sướng hài lòng. 

Tiểu Hòa nói: "Đại nhân thật đúng là vận khí tốt, ta phục thị bên cạnh Đỗ đại nhân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy có tạp dịch chỉ tốn thời gian nửa năm đã tấn thăng đệ tử." 

Dương Khai quay người hướng vị trí đại điện, xa xa chắp tay: "Nhờ có Đỗ sư huynh dìu dắt." Dừng một chút, nói: "Đúng rồi Tiểu Hòa cô nương, bây giờ ta nên ở nơi nào?" 

Tiểu Hòa hé miệng cười nói: "Trước kia Chu quản sự ở đâu, giờ ngươi ở đó."

"Vẫn là Tạp Dịch phòng!" Dương Khai vỗ tay phát ra tiếng, có điều chỗ Chu Chính ở khẳng định không giống nơi tạp dịch ở, lớn hơn một chút, cảnh tốt hơn một chút, còn chưa đi qua, tạm thời cũng không rõ ràng. 

"Đại nhân đi về nghỉ, ta cũng phải trở về phục mệnh." Tiểu Hòa uyển chuyển thi lễ. 

"Làm phiền cô nương." Dương Khai nói, thuận tay đưa mấy viên Khai Thiên Đan qua. 

Tiểu Hòa tiếp nhận, ngâm ngâm cười nhìn hắn, cũng không có cự tuyệt, quay người xông lên trời, còn lại Dương Khai thảnh thơi quay về Tạp Dịch phòng. Lát sau, đến Tạp Dịch phòng, toàn bộ thôn trống không, tất cả tạp dịch đều ở vườn trái cây, nơi này tự nhiên là không ai. Cũng không cần về nơi mình ở, dù sao không có đồ gì cần thu dọn, trực tiếp đi tới nơi kiến trúc lớn nhất. 

Nơi này chính là chỗ trước đó Chu Chính ở, bây giờ lại tiện nghi mình, trong trong ngoài ngoài kiểm tra một vòng, xác định bốn bề vắng lặng, Dương Khai lúc này mới mở ra tất cả cấm chế, trốn vào trong mật thất đem Hứa lão ra ngoài. 

"Tiểu tử làm không tệ." Hứa lão xuất hiện đối với hoàn cảnh này cu ̃ng không ngoài ý muốn, tựa như dù bị thu ở trong Lục Hợp Như

Ý Đại cũng biết chuyện bên ngoài. 

Dương Khai chắp tay nói: "Hứa lão, chuyện ngươi phân phó đã làm thỏa đáng, tiếp nữa tiểu tử không thể ra sức, trước chúc Hứa lão võ vận long xương, tâm tưởng sự thành." 

Hứa lão khặc khặc cười quái dị một tiếng: "Yên tâm, nói không có chuyện của ngươi thì không có chuyện của ngươi, tự hảo hảo bảo mệnh đi." 

Dương Khai nghiêm mặt nói: "Tiểu tử là thật tâm lo lắng ngươi, dù sao ngươi lẻ loi một mình, tiểu tử tới đây mặc dù không lâu, nhưng cũng biết số lượng trung phẩm Khai Thiên Thất Xảo Địa này không ít, Hứa lão tới tìm báo thù, đến cùng có bao nhiêu nắm chắc?" 

"Hừ!" Hứa lão nghiêng qua nhìn hắn, "Nếu bản tọa dám đến, tự nhiên đã làm xong chuẩn bị vạn toàn." 

"Vậy ta an tâm." 

Hứa lão rất nhanh rời đi, bên này mới đưa tiễn Hứa lão, còn chưa kịp đóng đại môn, Dương Khai nhìn thấy Tư Thần Đại tướng quân từ xa xa long hành hổ bộ đi đến, kim quang kia thật quá chói mắt. Cũng không biết Đại tướng quân có phải có thể ngửi được khí tức Dương Khai hay không, cứ như vậy đi thẳng tới, đến gần nghiêng đầu nhìn hắn.

Dương Khai bị nó nhìn có chút chột dạ, không rõ vừa rồi nó có thấy gì hay không. 

Đem Đại tướng quân vào trong nhà, Dương Khai cũng không đi quản nó, tay để sau lưng bước qua bước lại trong phòng, suy tính đường ra sau này. Hứa lão tới báo thù, Thất Xảo Địa chắc chắn có rung chuyển lớn, bây giờ đường ra tốt nhất chính là mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, miễn cho đến lúc đó bị liên luỵ. 

Nhưng lấy gì cớ rời đi đây? Không có Đỗ Như Phong chỉ thị, không có lý do chính đáng, căn bản không thể đi, nghĩ đến to đầu cũng không nghĩ ra được gì. Bí bó, Dương Khai dứt khoát đi ra ngoài, bay đến vườn cây, Đại tướng quân không nói một lời theo sau, như cũ nằm nhoài trên đầu hắn. Tiến vào vườn trái cây, đầu tiên là đi xem lão Phương. Gặp mặt, lão Phương giật mình, tranh thủ hắn kéo vào trong phòng mình, sắc mặt tái nhợt nói: "Tiểu tử thúi ngươi muốn chết a, bộ quần áo này ở đâu ra? Sao lại dám tùy tiện mặc như vậy, còn không nhanh cởi ra cho ta." 

Một bên nói một bên động thủ. 

Dương Khai đưa tay ngăn lại: "Cởi gì mà cởi, bây giờ ta là đệ tử Thất Xảo Địa, mặc như này có thể có vấn đề gì." 

Lão Phương trừng lơn mắt: "Ngươi động kinh rồi sao?" Không phải

hắn không tin, thật sự là không thể tin được, Dương Khai tới đây mới bao lâu, coi như lập xuống công lao lớn hơn nữa, lại sao có khả năng tấn thăng đệ tử Thất Xảo Địa? 

"Lười giải thích với ngươi!" Dương Khai đại mã kim đao ngồi xuống, một mặt buồn bực không vui. 

Lão Phương nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới nói: "Ngươi quả thật trở thành đệ tử Thất Xảo Địa rồi?" 

"Nói nhảm, ta là từ bên ngoài vào, nếu không phải, ai dám mặc thứ này, sớm đã bị những đệ tử Thất Xảo Địa kia giết tại chỗ." 

Lão Phương nghĩ thấy cũng đúng, y phục này cũng không phải tùy tiện có thể mặc, Dương Khai cũng sẽ không ngu đến mức lấy mạng của mình ra đùa, huống chi, không có Thất Xảo Địa cấp cho, Dương Khai cũng không có bộ quần áo này. 

Này thật đúng là thành đệ tử Thất Xảo Địa rồi? 

Lão Phương hai mắt tỏa ánh sáng, không che dấu được hâm mộ: "Lão đệ ngươi lợi hại a. . ." Sau khi nói xong lại vỗ miệng mình, chắp tay ôm quyền: "Dương đại nhân quả thật cao minh, tuổi trẻ tài cao, lão hủ bội phục bội phục." 


Dương Khai hít một tiếng, cũng không biết nên nói thế nào với hắn, chuyện Hứa lão khẳng định không thể nói, chỉ gật đầu: "Yên tâm, co ́ thê ̉chiếu cố nhất định sẽ chiếu cố ngươi." 

Lão Phương cảm động đến rơi nước mắt. 

Từ chỗ lão Phương đi ra, lại đi Điệp U một chuyến, không khác gì lão Phương, Điệp U chịu trùng kích rất lớn, cũng không dám tin, hung hăng muốn lột quần áo hắn, làm Dương Khai chạy trối chết, để mấy ngày nữa cho nàng thấy rõ ràng. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.