Dương Khai giơ thương lên vẫy một cái, gỡ xuống Không Gian Giới trên tay Phương Thái, sau đó đưa cho Giang Thắng nói: “Cũng không biết bên trong có thứ gì tốt hay không, hai vị sư huynh đi theo giúp ta một chuyến, lao khổ công cao, coi như đây là tạ ơn hai vị sư huynh đi.”
“Sao chúng ta lại không biết xấu hổ như vậy được?” Giang Thắng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cái tay lại tuyệt không khách khí, trực tiếp tiếp nhận không gian giới chỉ kia, cười hắc hắc nói: “Vậy thì phải cảm tạ sư đệ rồi.” Hắn thầm nghĩ Dương sư đệ này thật biết cách làm người, chẳng trách có thể được Đỗ sư huynh thưởng thức như vậy. Sau này mình phải học tập một chút, nói không chừng còn có thể dựa thế mà lên. Hắn nháy mắt ra dấu với Mã Lục, để đồng bọn thu lại Không Gian Giới Chỉ, cũng không có kiểm tra bên trong có cái gì, dù sao thì lát nữa bọn hắn cũng chia đều thôi mà.
“Sự tình bên này đã xong, chúng ta liền trở về đi.” Mã Lục nói một tiếng, Giang Thắng cùng Dương Khai tất nhiên đều không dị nghị. Dương Khai mặc dù rất muốn ở lại để lãnh hội phong thổ của Càn Khôn thế giới này một chút, nhưng giờ khắc này thật đúng là không có tâm tình kia.
Ba người vào lúc này cùng nhau phóng lên trời.
Nhưng còn chưa bay được bao xa, đỉnh đầu bọn hắn bỗng nhiên ảm đạm đi.
Mã Lục giương mắt lên nhìn: “Cái gì đó?”
Lời này vừa dứt, hắn bỗng nhiên biến mất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687741/chuong-3824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.