Chương trước
Chương sau
Trong bóng tối không thấy mặt trời, ba người bọn họ đã chen chúc ở trong cái túi kia được vài ngày. Trong một khoảnh khắc bất chợt, miệng túi trên đỉnh đầu bọn họ bỗng mở ra. Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, sau đó nó lại một lần nữa khép lại, tốc độ nhanh đến mức ba người bọn họ căn bản là không có thời gian phản ứng. 

Dương Khai kinh nghi bất định: “Hắn làm vậy là có ý gì?” 

Mã Lục nói: “Không biết a, sư đệ có cảm giác có gì không ổn không?” 

Dương Khai lắc đầu: “Không có!” 

“Lão Giang đâu?” Mã Lục lại hỏi, nhưng lại không nhận được lời hồi đáp. Sau khi liên tiếp hỏi nhiều lần, hắn mới bỗng nhiên giật mình nhận ra: “Lão Giang đâu mất rồi.” 

Dương Khai cũng cả kinh, vội vàng sờ soạng bên cạnh, phát hiện quả nhiên không thấy bóng dáng Giang Thắng đâu nữa. Kết hợp với dị thường vừa rồi, bọn họ sao còn không biết Giang Thắng đây là bị người ta lấy ra mất rồi. 

Mã Lục không khỏi có chút sợ sệt: “Hắn lấy lão Giang ra để làm gì vậy.” 

“Sư huynh đừng gấp, tiền bối kia trong lúc nhất thời không lấy tánh mạng của chúng ta, sợ là đã có mưu đồ, chờ Giang sư huynh trở lại rồi hỏi một chút thì sẽ biết.” Dương Khai mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, Giang Thắng rốt cuộc có thể còn sống trở về hay không. Dựa vào lời nói của trung niên nam tử kia vào lúc trước, không khó để suy đoán ra việc hắn có cừu oán với Thất Xảo Địa. Hiện tại ba người bọn họ rơi vào tay người ta, trốn thì trốn không thoát, đánh thì không đánh lại, còn không phải tùy ý để cho người ta nhào nặn hay sao. 

Mã Lục hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này nên không khỏi có hơi bi quan, dù Dương Khai đã an ủi nhưng vẫn không có cách nào phấn khởi lên được. Hắn thầm hối hận vì đã nhận đi một chuyến xấu như thế này. Vốn tưởng rằng đây là một cơ hội tốt để dựa thế quật khởi, ai ngờ hiện tại đúng là thân hãm nhà tù, tiền đồ chưa biết. 

Không gian bên trong cái túi mất đi một người là Giang Thắng, làm cho hai người còn lại cũng không còn phải chen chúc như trước nữa. Mã Lục sau khi hối hận thì bắt đầu trầm mặc, trong khi đó, Dương Khai thần niệm nhàn rỗi, thử tìm kiếm sơ hở của cái túi này, xem xem phải chăng có cơ hội có thể thoát khốn hay không, đáng tiếc tìm tới tìm lui cũng không có đầu mối nào. 

Lại qua mấy ngày như thế, lại có một tia ánh sáng chiếu vào trong bóng tối, tình huống vào lúc này giống y như đúc mấy 

ngày trước, miệng túi chỉ mở ra một giây rồi lập tức đóng lại, nhanh đến mức Dương Khai không có cả thời gian để phản ứng. 

Khi hắc ám một lần nữa hàng lâm, Dương Khai bỗng cảm giác Mã Lục một mực chen chúc với mình cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Trong lòng hắn hiểu rõ, Mã Lục cũng bị người ta bắt ra rồi, hiện tại trong không gian của cái túi này cũng chỉ còn lại một mình mình mà thôi. 

Giang Thắng không được thả vào lại, e rằng là đã dữ nhiều lành ít, hiện tại ngay cả Mã Lục cũng bị bắt ra, khả năng có thể trở về cũng không lớn, Dương Khai lập tức gấp gáp hẳn lên. 

Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực lén lút tìm kiếm sơ hở của bí bảo này, đáng tiếc là không phát hiện ra được bất kỳ điều gì. Bảo vật này tự thành không gian ở bên trong, có thể chứa vật còn sống, hiển nhiên là không phải đồ vật tầm thường. Bất quá kích thước của không gian bên trong nó có hơi cổ quái, có thể lớn có thể nhỏ, có thể chứa một người, cũng có thể nhét đủ ba người, nhưng bất kể là một người hay là ba người thì cũng đều có vẻ cực kỳ chen chúc, bốn phía hình như có một lớp hàng rào mềm mại đang bao vây lấy cái không gian này. 

Trước đó Giang Thắng cùng Mã Lục từng động thủ, tìm cách phá vỡ trói buộc của bí bảo hình cái túi này, đáng tiếc là không thể thành công. Hai tên Khai Thiên cảnh hợp lực cũng hết cách, Dương Khai tự cảm thấy cho dù mình thi triển toàn bộ thực lực thì cũng chưa chắc có thể thoát khốn. 

Cũng không biết không gian của cái túi này có cực hạn hay không, có thể bị xé mở hay không. 

Bất quá việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể chọn cách chữa ngựa chết thành ngựa sống. Nếu như có thể xé mở, vậy thì không 

còn gì tốt hơn, còn nếu phá vỡ không được thì thử những biện pháp khác cũng không muộn, dù sao cũng tốt hơn nhắm mắt chờ chết ở chỗ này. 

Nghĩ đến đây, Dương Khai không do dự nữa. Hắn hít vào một hơi thật sâu, rồi quát khẽ một tiếng: “Long Hóa!” 

Một tiếng long ngâm dữ dội vang lên, kim quang đại phóng trong bóng tối, long đầu Kim sắc lóe lên rồi biến mất, chui vào trong thân thể của Dương Khai. Nương theo một hồi âm thanh đùng đùng nổ vang, thân hình của Dương Khai bỗng nhiên căng phồng lên. 

Mười trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng, một trăm trượng... 

Lớp hàng rào mềm mại ở bốn phía gắt gao trói buộc thân thể to lớn của Dương Khai, giống như có những sợi dây thừng vô hình siết chặt lấy hắn. Dương Khai chỉ cảm thấy 

toàn thân khó chịu vô cùng, cả người giống như sắp thổ huyết đến nơi, gần như muốn nổ tung ra vậy. 

Cố đè nén đủ loại cảm giác không khỏe xuống, thân hình trăm trượng của hắn bành trướng một lần nữa. 

Răng rắc răng rắc... Xương cốt toàn thân bắt đầu phát ra nhưng tiếng vang, lỗ mũi của Dương Khai phun ra nhiệt khí , khí huyết cuồn cuộn giữa ngực và bụng, trong cổ họng tràn đầy hương vị huyết tinh. 

Khi cơ thể hắn đã đạt đến mức cực hạn là 200 trượng, bí bảo hình cái túi kia cũng không có nửa điểm dấu hiệu sẽ bị xé rách, Dương Khai thầm biết thử nghiệm của mình xem như là đã thất bại. 

Nhưng hắn lại không cam lòng, đưa tay ra nắm chặt vào hư không, Thương Long Thương liền nằm trong lòng bàn tay của hắn. Không Gian pháp tắc tỏa ra, khi trường thương đảo về phía trước, đầu mũi thương bỗng xuất hiện một điểm đen cự đại. 

Sụp đổ... 

Năng lượng cuồng bạo ầm ầm khuếch tán trong trong không gian bị phong bế, lực lượng tán loạn không có cách nào tiết ra, hóa thành công kích đầy trời, bắn ngược lên trên người của Dương Khai. 

Hắn vốn đã bị áp lực đè nén từ bốn phía, tình cảnh gian khổ đến cực điểm, sau khi trúng đòn này, Dương Khai cũng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi. Cả người hắn giống như một cái bong bóng, thân hình cực lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, khí tức suy yếu đi một hồi. 

Hắn âm thầm cắn răng, chuyện này quả nhiên là không thể thực hiện được, cũng không biết bí bảo hình cái túi này rốt cuộc là thứ đồ vật quái quỷ gì, vậy mà lại khiến cho người ta hoàn toàn không có cách nào làm gì được nó. Tiếc rằng thực lực của hắn vẫn còn hơi thấp một chút, nếu như hắn cũng là Khai Thiên, vậy thì chưa hẳn là không thể cưỡng ép xông ra khỏi đây. 

Nhưng muốn tấn chức Khai Thiên, sao mà lại gian nan như vậy. Đầu tiên phải ngưng tụ được lực lượng  m Dương Ngũ Hành, từ đó mới có thể Khai Thiên Tích Địa trong thân thể của mình. Thật ra hắn cũng là người có vận khí tốt, trước đó gặp được Bất Lão Thụ, lại may mắn luyện hóa được nó, ngưng tụ thành lực lượng hành Mộc, có thể nói là đã có một sự bắt đầu vô cùng tốt. 

Nhưng có xuất phát điểm tốt không có nghĩa là có thể thành tựu Khai Thiên cảnh phẩm giai cực cao. Nếu như muốn hoàn thành mục tiêu của mình, vậy thì hắn còn phải đi tìm kiếm những tài liệu cao phẩm khác. 

Nhưng tài liệu cao phẩm lại không phải dễ dàng tìm được như vậy, Dương Khai cũng không biết mình năm nào tháng nào mới có thể tấn chức Khai Thiên cảnh, càng không biết mình đến lúc nào mới có thể tìm ra được Thế Giới Thụ, sau đó quay về tu bổ Tinh Giới đang tan rã thành từng mảnh nhỏ. 

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, khí tức hỗn loạn dần dần vững vàng lại, nếu như đã thoát khốn không được, vậy thì cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, gặp chiêu phá chiêu thôi. Trong lòng âm thầm cầu nguyện Giang Thắng cùng Mã Lục bình an vô sự, Dương Khai ở bên ngoài bắt đầu khoanh chân điều tức. 

Lại mấy ngày nữa qua đi, khi cánh cửa sổ trên đỉnh đầu kia mở ra lần thứ ba, Dương Khai đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, một cỗ lực lượng không có cách nào phản kháng lại được bắt lấy hắn, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì hắn đã không còn ở trong không gian nhỏ hẹp kia nữa, mà lại xuất hiện ở bên trong cái sơn động trước kia. 

Trước mặt hắn vẫn là tên trung niên nam tử kia, vào giờ khắc này, sắc mặt của đối phương âm trầm như nước, cũng không biết là gặp phải sự tình không vui gì, tâm tình thoạt nhìn không phải là quá tốt. 

Trong không khí có một mùi hương là lạ, không thể nói rõ, còn có một chút mùi máu tanh. Dương Khai chau mày, quay đầu nhìn chung quanh, ánh mắt trong thoáng chốc cố định tại một bên của sơn động. 

Ở bên kia có hai cỗ thi thể một béo một gầy, mặc áo thất sắc đang nằm đó. Mặc dù bởi vì góc độ nên hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng Dương Khai vẫn có thể nhận ra hai người này đúng là Mã Lục cùng Giang Thắng bị bắt đi ra ngoài trước mình. Cũng không biết hai người trước khi chết rốt cuộc gặp phải chuyện gì, giờ phút này mặc dù thi thể hoàn hảo, nhưng lại sớm đã mất đi sinh cơ. 

Tâm tình của Dương Khai chợt trầm xuống, mặc dù đã sớm suy đoán được rằng hai vị sư huynh tiện nghi này sẽ không có kết cục gì tốt, nhưng khi nhìn thấy sự thật xảy ra đúng như vậy, hắn cũng không khỏi có một loại cảm giác thỏ chết cáo buồn. 

“Tiểu tử ngươi tên gì?” Nam tử kia bỗng nhiên mở miệng hỏi. 

Dương Khai không muốn nói, nhưng lại không thể không nói. Kỳ thật trước đó hắn cũng đã từng nói qua rồi, nhưng đoán chừng là người ta cũng không có để ở trong lòng. 

Tên nam tử kia cười lạnh: “Lá gan của ngươi lớn hơn tên Bàn tử kia nhiều, hi vọng vận khí của ngươi cũng có thể như vậy.” 

Dương Khai thở dài nói: “Tiền bối, với thực lực của ngươi, muốn giết chết chúng ta, chỉ là tiện tay mà thôi, cần gì phải tra tấn hai vị sư huynh của ta như vậy.” Hắn cũng có chú ý tới một điểm này, Mã Lục cùng Giang Thắng trước khi chết hẳn là đã bị tra tấn một cách cực kỳ cực kỳ tàn nhẫn, mùi máu tanh trong sơn động, hẳn là do máu tươi chảy ra khỏi thất khiếu của hai người phát ra. 

Nam tử hừ lạnh: “Không phải bổn tọa tra tấn bọn hắn, chỉ là bổn tọa có một kế hoạch cần bọn hắn phối hợp, đáng tiếc là bọn hắn không có số mệnh đó.” 

Dương Khai giương mắt mà nhìn: “Không biết kế hoạch của tiền bối là gì mà lại cần lấy tính mạng ra để phối hợp.” 

Nam tử tỏ vẻ cổ quái nhìn qua hắn: “Ngươi muốn thử sao?” 

“Ta có thể cự tuyệt sao?” Dương Khai nghiêm túc đáp lại. 

Nam tử lắc đầu: “Ngươi không thể cự tuyệt được.” 

“Đã cự tuyệt không được, vậy thì cũng chỉ có thể phối hợp thôi. Bất quá trước đó, kính xin tiền bối giải thích thoáng một chút xem ta nên phối hợp như thế nào. Tiền bối đại khái cũng không hy vọng chứng kiến ta sẽ nối gót hai vị sư huynh a. Nếu thật sự là như vậy, ngươi cũng sẽ không thể tìm thấy được những đệ tử Thất Xảo Địa khác trong một khoảng thời gian ngắn đúng không.” 

Nam tử có hơi gật đầu: “Ngươi nói không sai, ngươi tiểu tử ngươi đúng là có chút ý tứ, không thể tưởng tượng được trong Thất Xảo Địa lại còn có kẻ như ngươi.” 

Dương Khai hít hít cái mũi nói: “Kỳ thật ta cũng không tính là người của Thất Xảo Địa, ta chỉ mới tới Thất Xảo Địa chưa tới nửa năm.” 

Nam tử cười lạnh: “Ngươi cảm thấy bổn tọa có tin hay không?” 

Đến giờ phút này, Dương Khai sao lại còn không biết Mã Lục cùng Giang Thắng đã  chết như thế nào, rõ ràng chính là bởi vì nuốt con rết này, sau đó bị hành hạ tới  chết.

 

Dương Khai gian khổ nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu nhìn qua nam tử nói: “Tiền bối ý gì?”

Nam tử nói: “Nuốt nó, ngươi nếu không chết, sinh tử liền do bổn tọa khống chế, bổn tọa đến lúc đó cần ngươi đi làm một sự tình, ngươi nếu là chết rồi, chuyện kia cũng không cần nói gì rồi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.