Trong bóng tối không thấy mặt trời, ba người bọn họ đã chen chúc ở trong cái túi kia được vài ngày. Trong một khoảnh khắc bất chợt, miệng túi trên đỉnh đầu bọn họ bỗng mở ra. Bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, sau đó nó lại một lần nữa khép lại, tốc độ nhanh đến mức ba người bọn họ căn bản là không có thời gian phản ứng.
Dương Khai kinh nghi bất định: “Hắn làm vậy là có ý gì?”
Mã Lục nói: “Không biết a, sư đệ có cảm giác có gì không ổn không?”
Dương Khai lắc đầu: “Không có!”
“Lão Giang đâu?” Mã Lục lại hỏi, nhưng lại không nhận được lời hồi đáp. Sau khi liên tiếp hỏi nhiều lần, hắn mới bỗng nhiên giật mình nhận ra: “Lão Giang đâu mất rồi.”
Dương Khai cũng cả kinh, vội vàng sờ soạng bên cạnh, phát hiện quả nhiên không thấy bóng dáng Giang Thắng đâu nữa. Kết hợp với dị thường vừa rồi, bọn họ sao còn không biết Giang Thắng đây là bị người ta lấy ra mất rồi.
Mã Lục không khỏi có chút sợ sệt: “Hắn lấy lão Giang ra để làm gì vậy.”
“Sư huynh đừng gấp, tiền bối kia trong lúc nhất thời không lấy tánh mạng của chúng ta, sợ là đã có mưu đồ, chờ Giang sư huynh trở lại rồi hỏi một chút thì sẽ biết.” Dương Khai mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, Giang Thắng rốt cuộc có thể còn sống trở về hay không. Dựa vào lời nói của trung niên nam tử kia vào lúc trước, không khó để suy đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687742/chuong-3825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.