Chương trước
Chương sau
Dương Khai ngước mắt nhìn lên, phát hiện ra mình thế mà cũng biết người mới tới. 

Hắn mới đến phòng Tạp Dịch chưa được ba tháng, số người hắn tiếp xúc không phải là nhiều, quen biết cu ̃ng không được mấy người, nhưng người trước mặt này tuyệt đối được tính một cái. Hắn chính là người lúc trước đuổi theo Điệp U đến phường thị, lại chặn đường mình ở bên ngoài phường thị, là tên cẩu hùng Hạng Dũng kia. 

Chỉ gặp hắn hai lần, cũng chỉ có một lần giao lưu, nhưng người này lại cho Dương Khai một loại cảm giác chính là đầu óc ngu si, bá đạo ương ngạnh, nói như thế, khu vườn trái cây này chính là địa bàn do Hạng Dũng quản lý? 

Tên Chu Chính này mang mình tới đây để làm gì? Dương Khai làm thế nào cũng không nghĩ ra. 

Một bên khác, Hạng Dũng cũng nhìn thấy Dương Khai, hắn ập tức trừng lớn đôi mắt như chuông đồng, một tay sờ đầu, một tay chỉ về phía Dương Khai, nói: "Ngươi. . . Ngươi ngươi, ta giống như gặp qua ngươi ở đâu rồi thì phải!" 

Dương Khai cười cười: "Phường thị!" 

Được lời này nhắc nhở, Hạng Dũng bừng tỉnh đại ngộ: "A, đúng, chính là ngươi, ta nhớ ra rồi." 

"Quen biết?" Chu Chính ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bên này một cái, lại nhìn bên kia một cái, khóe miệng kéo lên một độ cong vi diệu. 

"Không biết!" Hạng Dũng lắc lắc cái đầu đầu to, quay đầu nhìn về phía Chu Chính: "Chu quản sự tới đây là có gì phân phó?" 

Chu Chính chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Bản quản sự tới đây thông báo ngươi một tiếng, bắt đầu từ hiện tại, khu vườn trái cây này của ngươi do Dương Khai tiếp quản." 

Lời này vừa ra, Hạng Dũng lập tức há to miệng, giống như có thể nhét vừa cả một nắm đấm, ngây ngốc đứng ở nơi đó, thật lâu sau vẫn không bình tĩnh nổi. 

Dương Khai cũng sửng sốt một chút, thầm nghĩ còn có chuyện tốt như thế? 

Việc này đối với bất kỳ tên tạp dịch nào cũng đều là một chuyện tốt. Lúc trước vườn trái cây do hắn quản lý có diện tích quá nhỏ, cây ăn quả quá ít, nếu được đổi sang bất kỳ chỗ nào khác thì cũng đều là kiếm lời lớn, trước đó hắn bảo lão Phương tặng lễ cũng là vì điều này. 

Nhưng hắn đắc tội Chu Chính như vậy, đối phương sao lại có thể để yên cho hắn? Mặc dù không rõ hắn sẽ làm gì mình, nhưng có lẽ là hắn sẽ vụng trộm động chút tay chân với mình. 

Chă ̉ng lẽ mảnh đất này của Hạng Dũng cũng có vấn đề gì? Ý niệm xoay chuyển, hắn đột nhiên kịp phản ứng lại, mảnh đất này của Hạng Dũng sợ là không có vấn đề gì, cử động lần này của Chu Chính có thâm ý khác! 

Ở một bên khác, Hạng Dũng chần chờ một chút, vò đầu nói: "Hắc hắc, Chu quản sự, ngươi mới vừa nói cái gì? Hạng mỗ giống như không có nghe rõ." 

Chu Chính gằn từng chữ một: "Kể từ hiện tại, mảnh đất này của ngươi do Dương Khai tiếp quản, lần này có nghe rõ ràng chưa?" 

Hạng Dũng lập tức giống như là mèo bị dẫm phải đuôi, gân xanh nổi lên trên trán, ngón tay thô to chỉ vào Dương Khai: "Hắn? Dựa vào cái gì?" 

Chu Chính lạnh nhạt nhìn lại: "Dựa vào việc đây là mệnh lệnh của bản quản sự, đủ chưa? Làm sao, ngươi đây là không để bản quản sự vào trong mắt đúng không?" Trong lúc nói chuyện, khí thế Khai Thiên cảnh của hắn chầm chậm tản ra. 

Cảm nhận được cỗ uy thế kia, Hạng Dũng đang nổi giận cũng tỉnh táo lại một chút, đổi mặt tươi cười nói: "Không phải, Chu quản sự, Hạng mỗ nào dám không để ngươi vào trong mắt. Việc này có phải có hiểu lầm gì hay không, Hạng mỗ ở chỗ nào làm chưa đủ tốt? Vì sao bỗng nhiên muốn để cho người khác tới tiếp quản địa bàn của ta." 

"Không có liên quan gì tới ngươi." 

Dương Khai cũng ở một bên chắp tay nói: "Chu quản sự, vị Hạng huynh này đã không bỏ được như vậy, vậy thì coi như xong đi, mảnh đất kia của ta rất tốt, không cần phải đổi." 

Chu Chính cười lạnh nói: "Đổi hay không không tới phiên ngươi nói, bản quản sự cũng không gạt ngươi, việc này là do Đỗ sư huynh mở miệng, cho nên hiện tại ngươi muốn cũng phải đổi, không muốn cũng phải đổi!" 

Dương Khai im lặng, thầm nghĩ việc nhỏ ở vườn trái cây này sao lại liên quan tới danh tiếng của Đỗ Như Phong rồi. Hắn không phải là đệ tử của người cai quản Hỏa Linh Chi Địa hay sao, bất quá nếu như Chu Chính đã nói như vậy, vậy thì khẳng định là không sai được. Chẳng lẽ lại là do mình vào mấy ngày trước trợ giúp hắn thu được Xích Tiêu Kim Viêm sao? 

Hạng Dũng đứng ở một bên nháy nháy mắt: "Đỗ đại nhân nói rõ rằng để cho hắn tới tiếp quản địa bàn của ta sao?" Nếu như thật sự là 

vậy, vậy thì hắn không còn gì để nói, chỉ có thể trách mình bị Đỗ Như Phong nhìn không vừa mắt ở điểm nào đó. 

Chu Chính nói: "Thế thì không có." 

"Vậy thì sao lại là chỗ của ta?" Hạng Dũng không vui, sau khi nói xong lại kéo kéo của cánh tay Chu Chính, dắt hắn ra xa xa, thấp giọng nói gì đó. 

Dương Khai cũng lười đi nghe lén. Nếu như hắn thật sự đi nghe lén, vậy khẳng định là sẽ bị phát hiện, cho nên hắn cũng không biết hai người kia đang giao lưu chuyện gì. Chỉ thấy Hạng Dũng có vẻ không xong, Chu Chính thỉnh thoảng lại lắc đầu, Hạng Dũng quay đầu nhìn về phía Dương Khai một cái, trong ánh mắt đều là hung quang. 

Với hắn mà nói, việc hiện tại đúng là tai bay vạ gió. Chu quản sự có thực lực mạnh hơn hắn, địa vị cao hơn hắn, hắn không làm gì được người ta, cũng chỉ có thể đem món nợ này ghi trên đầu Dương Khai. 

Dương Khai chắp tay sau lưng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trời, cúi đầu nhìn xuống đất, thế nhưng lại không nhìn Hạng Dũng, kém chút nữa là đã chọc điên đối phương. 

Chu Chính hiện tại mang theo Dương Khai tới nơi này, rõ ràng là đã sớm có an bài, Hạng Dũng sợ là nói gì cũng vô lực xoay chuyển trời đất. 

Quả nhiên, hai người đứng ở bên kia nói chuyện trong khoảng thời gian một nén nhang, thần sắc của Hạng Dũng càng ngày càng khó coi, một lúc sau, hắn trực tiếp bỏ lại Chu Chính, ầm ầm vọt tới trước mặt Dương Khai, huơ huơ nắm đấm với hắn, hung tợn nói: "Tiểu tử, thức thời thì tranh thủ đi theo ta nói rõ ràng với Chu quản sự, nói cho hắn biết là ngươi không cần mảnh đất này, nếu không Hạng mỗ sẽ làm cho ngươi đẹp mặt." 

Dương Khai thở dài một tiếng, ánh mắt vượt qua người Hạng Dũng, liếc mắt nhìn về phía Chu Chính bên kia, liền nhìn thấy vẻ mặt cười gian của đối phương, trong lòng biết rõ mình quả nhiên nghĩ không sai, tên Chu Chính này đang muốn mượn đao giết người! 

Hắn muốn mượn đao giết người, mình đương nhiên không thể làm như ước nguyện của hắn, lập tức nói: "Hạng huynh a, việc này ta cũng không có cách nào a, ta hoàn toàn vô tội a, vừa rồi bị Chu quản sự kéo qua, ta hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bất quá Chu quản sự nếu như đã quyết đoán như vậy, sợ là không thể nào thay đổi chủ ý của hắn. Như vầy đi, mảnh đất này coi như ta giúp ngươi chăm sóc, trong mảnh đất này nếu như có chỗ tốt hoặc là có công lao gì, tất cả đều tính trên người ngươi, thế nào?" 

"Chẳng ra sao cả!" Hạng Dũng nước bọt bay loạn, "Nơi này là phong thuỷ bảo địa của lão tư ̉, dù ngươi có cho nhiều chỗ tốt thì ta cũng không đổi." 

Dương Khai kém chút nữa bị nghẹn chết, vườn trái cây mà còn có vụ phong thuỷ bảo địa nữa ư? Ở nơi nào mà chẳng như nhau, đơn giản chính là vấn đề lớn nhỏ mà thôi. 

“Thu nhập trên mảnh đất kia của ta cũng thuộc về ngươi!" Dương Khai bổ sung một câu. 

Hạng Dũng quơ quơ đại thủ giống như cái quạt hương bồ của mình, suýt chút nữa quét trúng khuôn mặt của Dương Khai: "La ̃o tử nói, dù có cho ta nhiều chỗ tốt thì cũng không đổi, ngươi tranh thủ thời gian đi giải quyết cho ta." 

Dương Khai có hơi tức giận, hắn cảm thấy mình đã đủ nhượng bộ, tình nguyện nhường ra hai phần lợi ích chỉ vì muốn dàn xếp ổn thỏa. Tên cẩu hùng này quả nhiên có đầu óc của cẩu hùng, cũng không biết tại sao hắn lại chấp nhất với mảnh đất này như thế. 

Với loại thái độ này của hắn, có nói cũng nói không thông, Dương Khai cũng lười tốn nhiều nước miếng. 

"Còn dông dài làm gì, nếu như không có đồ vật cần thu thập thì nhanh đi theo ta!" Chu Chính đứng cách đó không xa thúc giục một tiếng. 

Hạng Dũng quay đầu lại, còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi thấy được sắc mặt băng hàn kia của Chu Chính, đại khái cũng biết mình nói gì 

cũng vô ích, chỉ có thể nhận mệnh. Hắn hận hận trừng mắt nhìn Dương Khai: "Ngươi cứ đợi đấy cho ta, lão tư ̉ sẽ trở lại." 

Hắn đi theo Chu Chính chầm chậm rời đi, trong ánh mắt tràn đẩy vẻ uy hiếp, thẳng đến khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, Dương Khai mới chậc chậc lưỡi một cái. 

Chiêu này của Chu Chính thật tốt, mượn danh nghĩa của Đỗ Như Phong, vô duyên vô cớ làm cho mình đắc tội một người, hơn nữa còn là một tên gia hỏa nhìn qua có vẻ rất khó đối phó. Có điều dù gì việc này hắn cũng chiếm một chữ lý, dù sao đối với tạp dịch mà nói, cử động lần này đã là ưu ái, cũng không có ai có thể nói gì hắn. 

Nhưng trên thực tế, Dương Khai căn bản là không muốn đổi một địa bàn nào khác. Tai hoạ ngầm trên địa bàn của hắn đã được giải quyết, lại có Thần Tài giống như Tư Thần Đại tướng quân, căn bản là không cần trông cậy vào thu hoạch của vườn trái cây như các tạp dịch khác. Tương đối mà nói, hắn càng ưa thích phần đất một mẫu ba kia của mình hơn, nhỏ, chăm sóc không cần tốn nhiều tinh lực, mấu chốt là được làm láng giềng với lão Phương, trong lúc rảnh rỗi lúc có thể cùng lão Phương uống chút rượu, đánh cờ gì đó, tiêu dao tự tại biết bao nhiêu. 

Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục. 

Khu vườn trái cây này lớn hơn cái trước của hắn nhiều, ở bên cạnh còn có một căn nhà lá, kiến tạo rất tinh xảo, Dương Khai vừa nhìn liền biết không phải là thủ bút của tên Hạng Dũng cẩu hùng kia, đoán chừng là đồ vật còn sót lại của tên tạp dịch ở nhiệm kỳ trước. 

Lão Phương cũng có phòng của mình, Dương Khai trước đó sở dĩ không có, là bởi vì vườn trái cây có diện tích quá nhỏ, không có địa phương dựng, bằng không hắn cu ̃ng đã tự mình làm một cái. 

Dù sao thì bọn tạp dịch cũng phải ngẩn ngơ trong vườn trái cây gần một tháng, mặc dù màn trời chiếu đất không tính là chuyện gì to tát, nhưng có thể có chỗ nương thân đương nhiên là càng tốt hơn một chút. 

Đẩy cửa vào, tro bụi đập vào mặt, Dương Khai kém chút nữa là đã bị sặc. 

Hắn nhìn mà cạn cả lời, tên cẩu hùng kia bao lâu rồi chưa đi đến cái nhà này, tro bụi bên trong chất thành ba tấc dày. Hắn thi pháp dọn dẹp phòng, lại dời một chút bàn ghế gì đó từ trong không gian giới chỉ của mình ra, lúc này căn phòng nhỏ mới có vẻ sáng sủa hơn một chút. 

Khoanh chân ngồi lên trên giường, lấy ra lệnh bài giữ trong lòng bàn tay. 

Chu Chính trước khi đi, đã thay đổi lệnh bài của hắn và Hạng Dũng. Lệnh bài của mỗi địa phương đều không giống nhau, chỉ khi luyện 

hóa xong lệnh bài thì mới có thể biết được tình huống cặn kẽ trong khu vườn trái cây này. 

Dương Khai tất nhiên là luyện hóa 

lệnh bài trước, chuyện vừa nãy đã khiến hắn có chút cảnh giác, cảm thấy ngày sau mình nên cẩn thận một chút mới được, tránh để cho tên Chu Chính kia bắt được nhược điểm gì. 

Lệnh bài thứ này là do Hỏa Linh Chi Địa đặc biệt chế tạo cho bọn tạp dịch, bởi vì thường xuyên thay đổi chủ nhân, cho nên việc luyện hóa cũng không phải khó khăn. 


Đi ra khỏi phòng, Dương Khai bắt đầu tản bộ trong vườn trái cây của mình, điều tra từng gốc cây một. Không xem thì không sao, vừa xem xong, Dương Khai liền phát hiện tên gia hỏa Hạng Dũng này chăm sóc cây ăn quả cực kỳ qua loa, rất nhiều chỗ làm chưa tới nơi tới chốn, cũng không biết hắn lăn lộn thế nào mà lại nhận được một khối địa bàn lớn như vậy. 

Vườn trái cây như thế này nếu như để cho lão Phương đến chăm sóc mà nói, tuyệt đối sẽ tốt hơn Hạng Dũng rất nhiều. 

Không có cách nào khác, cũng chỉ có thể từ từ uốn nắn. Ngày kế tiếp, Dương Khai bận bịu hết sức, vô cùng hoài niệm phần đất một mẫu ba kia của mình, bất quá cũng may là số lượng trái cây trên cây ăn quả vẫn đủ số, không có thiếu khuyết tổn thất gì. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.