Chu Chính mặt lạnh tiếp nhận lấy không gian giới chỉ, thần niệm quét qua, phát hiện bên trong chỉ có vẻn vẹn 20 mai Khai Thiên Đan. Hắn hừ lạnh một tiếng, vứt không gian giới chỉ xuống đất, phất tay áo nói: "Không khổ cực, ta đi!"
Nếu đổi lại là thường ngày mà được bọn hắn hiếu kính 20 mai, Chu Chính cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng hiện tại lại khác, so với những ban thưởng mà Dương Khai được nhận, 20 mai Khai Thiên Đan này thì tính là gì? Đơn giản chính là một món lợi cực nhỏ.
"Chu quản sự Chu quản sự. . ." Lão Phương vội vàng nhặt không gian giới chỉ lên rồi đuổi theo đối phương.
Một lúc thật lâu sau, lão Phương mới than thở trở về. Nhìn thần sắc của hắn, hiển nhiên là tình hình không được thuận lợi.
Khi quay trở về, hắn lại phát hiện Dương Khai đang cầm cái không gian giới chỉ kia, thăm dò số lượng Khai Thiên Đan ở trong đó, miệng cười toe toét tới tận mang tai. Lão Phương tức giận không chỗ phát tiết, chỉ vào hắn nói: "Ngươi nói xem, vô duyên vô cớ chọc giận hắn làm gì, vừa rồi tùy tiện chia cho hắn một chút điểm tốt là được."
Dương Khai cười lạnh: "Nếu như trước đó tặng lễ hữu dụng, ta cũng sẽ không quan tâm chút đồ vật kia. Nhưng trước đó ngươi và ta rõ ràng đều đã đưa hậu lễ qua, trong khi đó, hắn lại thấy chết mà không cứu, bây giờ vô duyên vô cớ tiện nghi hắn để làm gì?"
Lão Phương dậm chân nói: "Hắn dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687725/chuong-3808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.