Hôm sau, Dương Khai tiếp tục tuần tra vườn trái cây của mình, chăm sóc từng cái cây một. Khi hắn đang bắt trùng cho cây ăn quả thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa: "Dương Khai?"
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bầu trời thuần một màu hỏa hồng kia, một đạo tịnh ảnh đứng cách đó không xa đang tò mò nhìn về phía mình, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy vẻ khó hiểu.
"Tiểu Điệp?" Dương Khai vui vẻ: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Điệp U quanh co khúc khuỷu mà đến, quay đầu nhìn chung quanh một chút rồi nói: "Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, sao ngươi lại ở chỗ này? Đây không phải là vườn trái cây của Hạng Dũng hay sao?"
"Hiện tại là của ta." Dương Khai cười cười, sau đó liền chợt hiểu: "Ngươi cũng ở chỗ này?"
Điệp U đưa tay chỉ sang một bên.
Dương Khai gật đầu: "Chẳng trách hắn nói nơi đây là phong thuỷ bảo địa, thì ra là thế!"
"Phong thủy bảo địa gì?" Điệp U không hiểu.
"Không có gì." Dương Khai lắc đầu, cũng không giải thích. Hôm qua khi hắn nghe Hạng Dũng nói phong thuỷ bảo địa gì đó thì cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, không biết nơi này có chỗ nào tốt. Hiện tại khi nhìn thấy Điệp U, hắn rốt cục kịp phản ứng lại. Đối với người ngoài mà nói, chỗ này và địa phương khác không có gì khác nhau, nhưng đối với Hạng Dũng mà nói, trong cả vườn trái cây này không có chỗ nào tốt hơn chỗ này. Chẳng trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687727/chuong-3810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.