Chương trước
Chương sau
Bận rộn gần hai tháng, gần như tất cả lực lượng của toàn bộ Tinh Giới đều được xuất động, ngay cả các cường giả Đại Đế cũng không nhàn rỗi, cuối cùng cũng xử lý xong các công việc tạp vụ vụn vặt. .

Đoạn Hồng Trần di chuyển vô số sinh linh từ trong các tinh vực hạ vị diện đến bốn vực của Tinh Giới, bây giờ phàm là nơi thích hợp để sinh linh sinh sống thì đều đã có sinh cơ. Mà những nơi sinh linh hội tụ này cũng đều được Dương Khai bố trí Không Gian pháp trận. năm mươi lăm lộ Tinh Giới đại quân bị giải tán, tự quay về tông môn, gia tộc của mình, tự do lựa chọn điểm dừng chân.

Dương Khai thi pháp, trùng kiến Lăng Tiêu cung. Mặc dù hắn đã khôi phục được bảy tám phần bộ dạng vốn có của Lăng Tiêu cung, nhưng vẫn kém xa tít tắp so với lúc trước. Đây cũng không phải là chuyện có thể thấy được hiệu quả trong một khoảng thời gian ngắn. Chuyện này cũng giống như Tinh Giới khôi phục, đều cần thời gian dài tích lũy và lắng đọng.

Lam Huân mang theo những người may mắn còn sống sót của Tinh Thần cung trở về Nam Vực, mạnh tay chấn hưng Tinh Thần cung. Tại thời khắc sắp chia tay, nàng ta cố ý đến chỗ Dương Khai bái phỏng, thiên ân vạn tạ, Tiêu Thần đi theo một bên, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ. Trước đây hắn bị Đại Ma Thần mê hoặc, ma niệm bốc lên trong lòng, tại thời khắc mấu chốt của trận chiến cuối cùng, hắn đã cùng với Lý Thi Tình đánh lén Dương Khai, suýt chút nữa là đã phạm phải sai lầm lớn. Kết quả hắn bị Dương Khai đả thương, một lần đánh lén kia tuy không phải cố ý, nhưng nếu như trong lòng bằng phẳng, vậy thì làm sao có thể bị ma niệm ăn mòn được.

Sau khi kinh lịch một lần đó, Tiêu Thần hình như cũng trở nên thành thục hơn không ít, không còn đặt ra những tiêu chuẩn vượt quá khả năng của mình giống như ngày xưa nữa, thật giống như đã bị mài đi bớt một chút góc cạnh, cũng không biết là phúc hay là họa.

Vết thương trên người hắn đến nay vẫn còn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không lưu lại tai hoạ ngầm nào. Chỉ cần ngày sau hảo hảo tĩnh dưỡng, luôn sẽ có một ngày hắn khôi phục lại bình thường.

Từng nhánh đại quân, từng đám nhân mã rút lui khỏi Lăng Tiêu cung, tản ra các nơi trong Tinh Giới. Hai tháng sau, trong Lăng Tiêu cung cũng chỉ còn lại những đệ tử vốn có.

Sau khi trải qua một trận tai nạn như thế, 10 vạn đệ tử của Lăng Tiêu cung bây giờ chỉ còn lại có không đến 60, 000. Đây là bởi vì đệ tử Lăng Tiêu cung chỉ mới tu luyện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thực lực không đủ, rất nhiều người đã sớm bị Dương Khai thu vào trong Tiểu Huyền Giới để tránh qua kiếp nạn.

Lăng Tiêu cung còn như vậy, có thể tưởng tượng được những tông môn khác sẽ còn như thế nào nữa.

Toàn bộ Tinh Giới mười phần mất chín cũng không phải là nói chơi, mà là tình huống chân thật.

Sau khi trận đại chiến lắng xuống, đám người sống sót từ trong Luyện Ngục máu và lửa kia đều có một loại cảm giác không quá chân thực, nhưng bọn họ cũng càng thêm trân quý thực tại an ổn bây giờ gấp bội.

Trong hư không, Cự Thần Linh khổng lồ cót ca cót két ngồi ăn vặt, Dương Khai hóa thành thân thể Bán Long dài 200 trượng, khoanh chân ngồi ở trước mặt hắn, cầm lấy một túi nước cự đại uống ừng ực, mùi rượu tỏa ra bốn phía.

Sau khi uống một trận, Dương Khai quay đầu nhìn về phía Cự Thần Linh, sau đó phun ra một ngụm tửu khí, khiến cho A Đại nhíu chặt mày lại.

Cự Thần Linh hình như ngoại trừ những thế giới chết đi kia ra thì không ăn gì khác. Dương Khai trước đó bảo hắn thử uống một chút rượu, nhưng lại bị A Đại vô tình cự tuyệt, đối với mùi rượu này, hắn cũng bài xích vô cùng.

"A Đại, tình huống nhà ta bên kia, ngươi có nghĩ ra biện pháp nào tốt không?"

Đây đã là lần thứ ba Dương Khai tới hỏi thăm. Lần thứ nhất A Đại hoàn toàn không có phản ứng, lần thứ hai hình như hắn mới hiểu ra Dương Khai đang hỏi cái gì, nhưng cũng không đưa ra đáp án, chỉ nói mình phải suy nghĩ một chút.

Đây đã là lần thứ ba.

Nghe Dương Khai tra hỏi như vậy, A Đại ha ha cười, trong miệng vẫn cót ca cót két không ngừng.

"Ngươi đừng chỉ có ăn như vậy a, ít nhất cũng nghĩ cho ta một chút biện pháp đi." Dương Khai có hơi cạn lời nhìn qua hắn.

"Ha ha!"

Khóe miệng của Dương Khai giật giật một cái, nhịn không được mắng thầm một tiếng, sau đó lại bật cười nói: "Cả ngày không buồn không lo giống như ngươi cũng thật là hiếm thấy, nói cho ta biết một chút, ngươi có huynh đệ tỷ muội nào khác hay không? Nhược Tích nói các ngươi thuộc chủng tộc Cự Thần Linh, nếu là một chủng tộc, vậy thì cũng không thể chỉ có một mình người đúng không?"

A Đại nháy mắt mấy cái, sau đó dựng thẳng lên mấy ngón tay giống như mấy đỉnh núi của mình, vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày đếm.

Đếm nửa ngày trời cũng không có đếm ra được gì, Dương Khai cũng không nhìn ra được huyền cơ trong đó. 

Dương Khai đưa tay nâng trán: "Thôi thôi, ngươi cứ từ từ đếm, từ từ suy nghĩ , chờ lần sau ta tới thì nói cho ta biết nhé!"

Nói xong, hắn đứng dậy, nhìn về phía Tinh Giới, nhếch miệng cười một tiếng: "Bên kia còn có một việc vui chờ ta đến, đi trễ cũng không tốt, đi trước nha."

Nói xong, hắn liền nhanh chân bước về phía Tinh Giới 

"Thế Giới Thụ!" Sau lưng bỗng nhiên vang lên một âm thanh giống như sấm rền.

Thân thể của Dương Khai đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại: "Ngươi nói cái gì?"

Khi phóng tầm mắt nhìn lại, lông mày của A Đại vẫn vặn lại thành một chữ Xuyên, giơ lên ngón tay ngồi đếm khí thế, nào có dáng vẻ đã từng nói ra điều gì đó.

Dương Khai kém chút nữa cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.

Nhưng giọng nói vừa rồi rõ ràng là của A Đại, điểm này tuyệt đối không sai. Sau khi nghiêm túc đánh giá hắn một trận, Dương Khai từ bỏ ý định truy vấn ngọn nguồn, yên lặng nhớ kỹ ba chữ Thế Giới Thụ, quay người, phất tay, tiếp tục rời đi.

Nam Vực, Thanh Dương Thần Điện.

Cũng giống như Lăng Tiêu cung, Thanh Dương Thần Điện khắp nơi rách nát, nơi này cũng đã từng là một mảnh chiến trường, bị Ma tộc đại quân xâm chiếm, linh phong sụp đổ, ma ý ăn mòn.

Chỉ có điều tình huống ở nơi này lại tốt hơn Lăng Tiêu cung rất nhiều. Dù sao Lăng Tiêu cung cũng là nơi diễn ra trận quyết chiến cuối cùng, lực lượng kinh khủng kia quét ngang, khiến cho hư không trong phạm vi đường kính trăm vạn dặm đều trở nên bất ổn, sinh ra vô số khe hở.

Nơi này mặc dù rách nát một chút, nhưng chỉnh thể vẫn còn được bảo tồn.

Hơn nữa nơi này còn được Hồng Trần Đại Đế tự mình xuất thủ tu sửa, Thanh Dương Thần Điện bây giờ có thể nói là đã khôi phục gần xong, duy chỉ có thiên địa linh khí không được nồng đậm như trước.

Đây cũng là một chuyện không thể khắc phục được. Thiên Địa mất đi một lượng lớn Linh Thụy, linh khí tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, loại ảnh hưởng này trừ phi Linh Thụy được bổ sung đầy đủ, nếu không thì vĩnh viễn cũng không có cách nào khôi phục được.

Vào thời khắc này, cả Thanh Dương Thần Điện giăng đèn kết hoa, âm thanh thổi kèn khua chiêng nối thành một mảnh, có vẻ phi thường náo nhiệt. Từng tòa linh phong đều được nhuộm trong màu đỏ thẫm, là màu sắc của một ngày đại hỉ.

Đúng vậy, hôm này là ngày đại hôn của điện chủ Thanh Dương Thần Điện Ôn Tử Sam.

Trước khi lưỡng giới chi chiến diễn ra, Ôn Tử Sam là điện chủ của Nam Vực Thanh Dương Thần Điện, thân phận tôn quý, thực lực không tầm thường, kết giao bằng hữu khắp thiên hạ. Đến khi lưỡng giới chi tranh xảy ra, hắn lại đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng, kết giao thêm càng nhiều bằng hữu.

Cộng thêm việc đây là việc vui đầu tiên sau trận đại chiến, Thanh Dương Thần Điện hiện tại khách khứa như mây, phàm là nhân vật có mặt mũi trong Tinh Giới, gần như tất cả đều trình diện, không bỏ sót bất kỳ ai, ngay cả hàng ngũ Đại Đế cũng có rất nhiều người có mặt.

Tinh Giới cần một việc vui như thế này để làm lòng người phấn chấn, thế giới bị chiến hỏa độc hại cần buổi thịnh sự này để xua tan mây mù ngày xưa. Cho nên Ôn Tử Sam đại hôn vào lúc này, toàn bộ Tinh Giới không ngại phung phí tổ chức, gần như có thể nói là thịnh sự lớn nhất từ trước tới nay của Tinh Giới.

Khi Dương Khai chạy tới Thanh Dương Thần Điện, liền nhìn thấy các đệ tử của thần điện ở bên ngoài sơn môn liên tục bận bịu, làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, không ngừng nghênh đón, đưa từng vị tân khách vào trong thần điện, an bài vị trí thích hợp cho bọn họ và chờ đợi mở yến.

Dương Khai trong nháy mắt liền cảm nhận được khí tức của mấy vị Đại Đế ẩn giấu trong hư không trên một ngọn núi. Dương Khai nhìn về phía bên kia một cái, rõ ràng phát giác được mấy vị kia cũng đang nhìn mình.

Bên tai hắn bên cạnh lập tức vang lên lời hỏi thăm của Chiến Vô Ngân: "Như thế nào? Có hỏi ra được điều gì không?"

"Thế Giới Thụ, chuyện khác hoàn toàn không biết." Dương Khai đáp lại.

"Thế Giới Thụ?" Bên trong hư không, Chiến Vô Ngân nhíu mày trầm ngâm nói, sau đó hắn quay đầu nhìn hai bên một chút, Đoạn Hồng Trần cùng Mạc Hoàng đều chậm rãi lắc đầu, biểu thị mình chưa từng nghe qua.

"Lát nữa để ta đi hỏi Nhược Tích một chút, nói không chừng nàng sẽ biết một chút gì đó." Dương Khai truyền âm nói.

Chiến Vô Ngân gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm như vậy."

Bất quá lần này rốt cuộc đã tốt hơn hai lần trước một chút. Hai lần trước khi Dương Khai đi hỏi thăm thì hoàn toàn không thu hoạch được gì, lần này ít nhất biết về Thế Giới Thụ, thứ này có thể là đồ vật mấu chốt để khôi phục Tinh Giới, nếu dựa vào danh tự, thì hình như đó là một cái cây! Vậy thì nên đi tìm từ chỗ nào mới được a?

Sau khi hoàn tất cuộc giao lưu ngắn gọn với Chiến Vô Ngân, Dương Khai cũng không đi sơn môn. Thân phận hiện tại của hắn không giống như xưa, đi tới sơn môn khẳng định là sẽ gây nên một chút rối loạn không cần thiết. Dù sao Thanh Dương Thần Điện cũng là nửa cái nhà của hắn, mà đã là về nhà thì cũng không cần đi thông báo cho bất kỳ người nào.

Hắn chợt quay đầu nhìn về phía một tòa linh phong, trên đó lúc này đang có tử khí uyển chuyển, Tử Trúc khắp núi, trên từng thân cây trúc kia đều có treo đầy tơ lụa màu đỏ chót. Dưới mái hiên, từng cái đèn lồng màu đỏ hồng liên miên một mảnh, khắp mặt đất cũng bày ra những tấm thảm màu đỏ thẫm. Trên linh phong, có một đám người bận rộn, không ngừng ra vào tới lui.

Tử Trúc Phong, linh phong của Cao Tuyết Đình.

Dương Khai lắc lư thân hình, trực tiếp lách mình tiến vào trong linh phong, đi tới trước một tòa lầu các, mỉm cười, chắp tay nói: "Cao sư tỷ, sư đệ đến đây để chia vui."

Tiếng ồn ào bên trong đột nhiên lắng xuống, biến thành một mảnh tĩnh mịch, làm cho các nữ quyến đang lục tục ở bên ngoài cũng ngay lập tức dừng lại, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ một chớp mắt sau, bỗng nhiên có một trận rầm rầm vang lên, từ trong lầu các lao ra một đám nữ tử oanh oanh yến yến, có người Dương Khai nhận biết, cũng có người chưa từng thấy qua, tất cả đều nhẹ nhàng thi lễ, đồng thời nói: "Gặp qua Hư Không đại nhân!"

Dương Khai gật đầu, nhấc tay lên, một trận nhu hòa lực lượng tràn ra, đỡ mọi người đứng lên, sau đó hắn nhanh chân bước vào bên trong.

"Ngươi muốn làm gì!" Một đạo tịnh ảnh hoành thân ngăn cản trước mặt hắn, đôi mắt đẹp của Ngọc Như Mộng dò xét Dương Khai từ trên xuống dưới, khuôn mặt hiện đầy vẻ cảnh giác.

"Tặng lễ a!" Dương Khai nháy mắt mấy cái: "Như Mộng ngươi cản ta làm gì?"

Ngọc Như Mộng xùy xùy nói: "Cái tên ngu ngốc này, mặc dù ta xuất thân Ma Vực, nhưng cũng biết tân nương trước khi bái đường thành thân sẽ không tiếp đón khách nam, ngươi chạy tới đây làm gì?"

Dương Khai cười nói: "Ta là người nhà cô dâu a, ta đến để tặng lễ không được sao?"


Tô Nhan nói: "Phu quân, Cao sư tỷ lúc này sẽ không được gặp ngươi, ngươi nếu có hạ lễ gì, chúng ta có thể chuyển cho chị dâu."

"Các ngươi làm phản hết rồi." Dương Khai ha ha bật cười.

Phiến Khinh La nói: "Muốn nhìn cách tân nương ăn mặc như thế nào thì còn không đơn giản sao, chờ sau khi trở về, tỷ muội chúng ta giả dạng một chút, lần lượt để cho ngươi nhìn, chỉ là không biết phu quân có nhã hứng này hay không." 

Hạ Ngưng Thường cùng Tuyết Nguyệt ở gần đó nghe thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng, tràn đầy vẻ chờ mong.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.