Chương trước
Chương sau
Cự Thần Linh A Đại sắc mặt không đổi, trong khi chư vị Đại Đế thì lại biến đổi sắc mặt. Trương Nhược Tích nói không sai, Cự Thần Linh tư duy đơn thuần, như một đứa bé, nhưng nói một cách khác chính là hỉ nộ vô thường. Dương Khai không biết sống chết cãi nhau với hắn như vậy, vạn nhất làm hắn phát bực, vậy thì sẽ có hạ tràng gì tốt cơ chứ?

Mặc dù Trương Nhược Tích khẩn trương bất an, nhưng lúc này lại không có người nào dám bước lên trước nhúng tay vào. Dương Khai quen biết tên Cự Thần Linh A Đại kia, việc này giao cho hắn xử lý là chuyện không thể nào tốt hơn. Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, Tinh Giới bên này đều chỉ có thể bị động tiếp nhận, nếu như có người ngoài tùy tiện nhúng tay vào, rất có thể sẽ phá đám cuộc nói chuyện của bọn họ.

"Nói mãi mà không biết nghe lời." Ở một bên khác, Dương Khai và A Đại ầm ĩ nửa ngày, tức giận không chịu được.

A Đại đưa tay gãi mặt, quay đầu sang một bên, sau đó lại giả bộ như không có việc gì liếc nhìn qua, phát hiện Dương Khai vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn lại vội vàng dời ánh mắt đi, trông có vẻ hơi chột dạ.

Dương Khai bất đắc dĩ nói: "A Đại, đó là nhà ta, nếu như ngươi đem nó ăn, ta sẽ không có nhà, có hiểu không?"

A Đại sờ lấy bụng: "Đói!"

Dương Khai hận không thể một thương đâm chết tên gia hỏa này. Sau khi tức giận một trận, hắn lò dò đi trên cánh tay của đối phương, ngừng chân nghiêng đầu nói: "Ăn xong thì sẽ không đói bụng nữa đúng không?"

"Ăn?" A Đại nhãn tình sáng lên, lập tức cúi đầu thấp xuống, tỏ vẻ chờ mong nhìn qua Dương Khai.

"Ngươi đợi đấy cho ta!" Sau khi quẳng lại một câu, Dương Khai quay đầu bay về theo đường cũ.

Một lát sau, hắn trở lại bên cạnh mọi người, vẻ mặt im lặng nói: "Có chút phiền phức."

Chiến Vô Ngân nói: "Hắn muốn ăn, ngươi từ nơi nào tìm đồ ăn cho hắn?" Bọn hắn đều thấy rõ Dương Khai và A Đại vừa rồi giao lưu những gì, cũng biết Dương Khai có tính toán gì, nhưng loại đồ vật như thế giới chết đi này, có thể tìm ra từ chỗ nào chứ?

"Đồ ăn của hắn cũng không khó tìm, chỉ có điều cũng chỉ có thể trấn an hắn một lúc mà thôi. Nếu như không nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề của Tinh Giới, e rằng sẽ không có cách nào đưa tiễn tên gia hỏa này."

"Có thể tạm thời làm yên lòng hắn cũng được, cùng lắm thì sau này từ từ suy nghĩ biện pháp."

Dương Khai gật gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy, gia hỏa này. . . đầu óc toàn cơ bắp." Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn về phía Đoạn Hồng Trần rồi nói: "Muốn trấn an hắn, cũng chỉ có thể nhờ vào Hồng Trần đại nhân rồi?"

"Ta?" Đoạn Hồng Trần ngạc nhiên.

"Tử tinh(1)!" Dương Khai giải thích nói, "Lần trước khi ta gặp được hắn, ta đã cho hắn ăn một ít Nhất Giới Châu, hắn rất ưa thích. Nhất Giới Châu do ta dùng thiên thạch cùng tử tinh ở hạ vị diện luyện chế ra. Nếu như hắn thích ăn Nhất Giới Châu, vậy thì tất nhiên cũng sẽ không ghét bỏ những tử tinh kia, hoặc có thể nói, những tử tinh kia đúng là thứ hắn muốn."

Tử tinh (1): Hành tinh chết

Nghe Dương Khai giải thích như thế, Đoạn Hồng Trần liền bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi chờ một chút!"

Bây giờ tất cả các tinh vực hạ vị diện đều bị Ô Quảng cho luyện hóa dung hợp vào một chỗ, vốn hắn dự định dựa vào phương pháp đó đề thăm dò cánh cửa Võ Đạo cao hơn. Nhưng bây giờ hắn đã lấy được thân thể của Đại Ma Thần, cũng không cần phải làm chuyện này nữa. Hơn nữa hắn vốn mượn nhờ nhục thân của Đoạn Hồng Trần để luyện hóa, cho nên bây giờ Càn Khôn thế giới được luyện hóa mà thành kia được hắn để lại cho Đoạn Hồng Trần.

Trong tinh vực hạ vị diện, tử tinh nhiều vô số kể, Đoạn Hồng Trần lấy ra một ít cũng sẽ không tạo thành hậu quả gì. Hơn nữa cho dù thiếu đi những tử tinh này, các đại tinh vực cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Chưa đầy mấy phút sau, trên tay Đoạn Hồng Trần liền xuất hiện mười mấy mai quân cờ bình thường, đó đương nhiên do là từng khỏa tử tinh luyện hóa mà thành. 

Ô Quảng có thể lấy tinh không làm bàn, tinh thần làm cờ, Đoạn Hồng Trần trải qua hết thảy những chuyện này với hắn, tất nhiên là cũng có thể làm được.

"Lại lấy cho ta nhiều hơn một chút." Dương Khai tiếp nhận rồi nói.

Đoạn Hồng Trần lại cúi đầu bận rộn một trận.

Lại một lát sau, Dương Khai mới quay người bay về phía A Đại.

A Đại vẻ mặt chờ mong nhìn Dương Khai, sắc mặt tràn đầy vẻ phấn chấn.

"Há mồm!" Dương Khai bay đến trước mặt hắn, phân phó nói.

A Đại lập tức há miệng ra, phảng phất như một cái lỗ đen thật lớn, khiến cho bọn người Chiến Vô Ngân nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Đưa tay bắn một quân cờ vào trong, con mắt của A Đại đột nhiên sáng lên, tiếng răng rắc rắc nhấm nuốt chợt vang lên. Khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ hớn hở, ngay cả cái đầu trụi lủi kia hình như cũng trở nên sáng bóng hơn rất nhiều.

Không bao lâu sau, một viên tử tinh liền vào bụng, nhưng A Đại vẫn tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

Dương Khai sao lại không biết hắn đang nghĩ gì, lập tức bắn ra một quân cờ khác.

Trong hư không, Cự Thần Linh to lớn lạch cạch lạch cạch ăn từng khỏa tử tinh một, âm thanh kia khiến cho một đám Đại Đế nghe mà rùng mình.

Thời gian trôi qua, quân cờ trên tay Dương Khai giảm bớt từng mai từng mai, phát hiện thời cơ không sai biệt lắm, Dương Khai mới mở miệng nói: "A Đại, chúng ta là bằng hữu đúng không?"

"Bằng hữu?" A Đại sững sờ, nháy mắt nhìn qua Dương Khai, hiển nhiên là rất không hiểu từ này có nghĩa là gì. 

"Ăn đồ vật của ta, vậy chính là bằng hữu của ta." Dương Khai ân cần dụ dỗ, rồi lại nhấc lên Thương Long Thương: "Ngươi tặng ta trường thương, vậy ta cũng là bằng hữu của ngươi."

A Đại nghiêm túc suy nghĩ một trận, nhếch miệng cười: "Bằng hữu, bằng hữu!"

Dương Khai thuận thế bắn ra một quân cờ vào trong miệng hắn, gật đầu nói: "Nếu như là bằng hữu, vậy thì dễ làm rồi, ngươi nhìn bên kia. . ." Hắn đưa tay chỉ về phía Tinh Giới: "Đó là nhà của ta, ngươi là bằng hữu của ta, vậy đó cũng là nhà của ngươi. Nhà là địa phương khi ở bên ngoài mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi, không có nhà thì sẽ không có chốn trở về, cho nên chỗ kia không thể ăn, có hiểu chưa?"

A Đại liền biến đầu mình thành cái trống bỏi.

Dương Khai cắn răng nói: "Không hiểu cũng không sao, dù sao thì ngươi cũng phải nhớ kỹ, đó không phải là đồ ăn của ngươi. Chỗ kia đối với ta đối với ngươi, đều rất trọng yếu, phải bảo hộ nó thật tốt!"

Mắt thấy A Đại còn muốn lắc đầu, Dương Khai giận dữ: "Có còn muốn ăn hay không."

Thân thể to lớn đối diện lập tức cứng đờ, bật thốt lên: "Muốn!" 

"Muốn là được rồi, về sau ngươi muốn ăn cái gì, ta đều sẽ đưa tới cho ngươi, nhưng cái chỗ kia không thể ăn!" Dương Khai một bên giơ lên một quân cờ trên tay, lúc ẩn lúc hiện trước mặt A Đại, một bên mê hoặc nói: "Lần này nhớ kỹ chưa?"

Con mắt của A Đại xoay trái rẽ phải theo quân cờ kia, trùng điệp gật đầu: "Nhớ kỹ!"

Dương Khai lúc này mới hài lòng gật đầu: "Ngoan!"

Hắn vứt ra một quân cờ cuối cùng trên tay, rồi phủi tay nói: "Hết rồi."

A Đại lập tức tỏ vẻ thất vọng, đưa tay sờ sờ bụng, rõ ràng là chưa ăn no.

"Nghỉ ngơi trước đi, hôm nào ta mang thêm cho ngươi mấy món ngon."

"Nha!" A Đại nhếch nhếch miệng, cũng rất là nghe lời, ngay lập tức nằm xuống. Gần như trong nháy mắt hắn nằm xuống, tiếng ngáy o o liền vang lên.

Dương Khai cả người toát mồ hôi lạnh bay trở về, tụ hợp với mọi người, sau đó không dám ngừng lại, lập tức chui thẳng vào trong Tinh Giới.

Một lát sau, đám người trở về tới Tuế Nguyệt Thần Điện. Bọn họ đứng trước đại điện, ngước đầu nhìn lên, vẫn hơi có cảm giác không chân thật. Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tin tưởng ở bên ngoài càn khôn kia, còn có một tên cự nhân vô cùng khổng lồ nằm bắc ngang trong hư không, chỉ chờ Tinh Giới sinh cơ diệt vong thì liền muốn nuốt trọn vào bụng.

Dương Khai thở dài: "Tạm thời trấn an được. Chỉ là về sau phải làm sao, chư vị đại nhân còn phải mau chóng đưa ra chủ ý mới được."

Diệu Đan Đại Đế cau mày nói: "Lão phu thấy xét theo thiên tính hài tử của tên A Đại kia, tuy nói lần này trấn an xuống, cũng làm cam đoan, nhưng ngày sau có làm phản hay hối hận hay không thì lại là một chuyện khác."

Dương Khai nói: "Ta chỉ lo lắng điểm này, nếu như hắn đổi ý, chúng ta cũng không có biện pháp nào đối phó hắn. Bất quá nếu như là thiên tính hài tử, vậy thì chỉ cần dẫn đạo nhiều hơn, để hắn nhận thức Tinh Giới quả thực không thể ăn, mà trái lại, còn có khả năng làm một lần mà tuyệt hậu hoạn."

"Làm thế nào để dẫn đạo?" U Hồn Đại Đế hỏi.

Dương Khai cười nói: "Hắn thích ăn, vậy liền cho hắn ăn. Tại thời điểm hắn ăn thì dẫn đạo hắn, giống như ta vừa rồi, làm thêm mấy lần, hắn hẳn là có thể nhớ kỹ."

Chiến Vô Ngân trầm giọng nói: "Bất quá biện pháp này cũng là đem hi vọng ký thác trên người người khác, mặc dù cũng coi là một kế sách, nhưng lại không phải là kế lâu dài. Tốt nhất vẫn nên khiến cho Tinh Giới mau chóng khôi phục sinh cơ, Nhược Tích cô nương cũng đã nói, bộ tộc Cự Thần Linh chỉ cảm thấy hứng thú với những Càn Khôn thế giới đã chết, tên A Đại này sở dĩ tới đây, hẳn là vì hắn ngửi được mùi vị đổ nát của Tinh Giới. Chỉ cần chúng ta có thể làm cho Tinh Giới khởi tử hồi sinh, vậy tất nhiên hắn sẽ rời đi."

Mạc Hoàng bật cười nói: "Tinh Giới muốn khôi phục sinh cơ, cũng không phải sự tình trong một khoảng thời gian ngắn, bây giờ Tinh Giới mặc dù nhận được nguồn bổ sung sinh linh dồi dào, nhưng vẫn cần thời gian chờ đợi Thiên Địa pháp tắc hoàn thiện và tự chữa trị. Hơn nữa, việc này rốt cuộc có thể thành công hay không, cũng cần thời gian để nghiệm chứng."  

Khi đám người đang trao đổi, một giọng nói từ trên không trung vang lên: "Cự Thần Linh bộ tộc lấy thế giới chết đi làm thức ăn, phóng tầm mắt khắp tam thiên thế giới, không có người nào am hiểu sự sống chết của thế giới hơn bọn hắn. Muốn khôi phục Tinh Giới một cách nhanh chóng, không bằng đi hỏi tên ngốc kia một chút, hắn có lẽ sẽ biết chút gì đó."

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên trời: "Ô Quảng ngươi còn chưa đi?" 

Ô Quảng cười khẽ: "Phải đi rồi, hi vọng ngày sau trong tam thiên Càn Khôn thế giới, chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại."

Trong lúc nói chuyện, khí tức cường đại kia cấp tốc đi xa, lần này là đi thật.


Chiến Vô Ngân đưa tay chặn hắn lại: "Cứ thong thả, tên Cự Thần Linh kia vừa mới ngủ lại, nếu như ngươi lại đi quấy rầy, vạn nhất chọc hắn tức giận thì sẽ không hay. Tạm thời chờ một chút đi, Tinh Giới bên này cũng còn rất nhiều chuyện cần xử lý." Hắn quay đầu nhìn về Đoạn Hồng Trần rồi nói: "Lão Đoàn, chuyển một ít sinh linh trong tinh vực hạ vị diện ra đây, chúng ta cùng nhau động thủ, lấp đầy những nơi thích hợp để sinh sống còn lại trong Tinh Giới."

Rồi hắn lại nhìn về phía Dương Khai, nói: "Dương Khai, Không Gian pháp trận liền giao cho ngươi. Tinh Giới bây giờ nguyên khí đại thương, muốn cấp tốc khôi phục sức sống thì phải dựa vào Nhân tộc còn sống sót. Sự câu thông qua lại giữa bọn hắn là rất cần thiết, nếu như có đủ Không Gian pháp trận chèo chống, ta tin tưởng Tinh Giới cũng sẽ khôi phục nhanh hơn một chút."

Dương Khai vuốt cằm nói: "Chuyện này không thành vấn đề."

Hắn bây giờ là Hư Không Đại Đế, mặc dù Tinh Giới càn khôn phá toái bất ổn, nhưng hắn muốn đi đến nơi nào thì cũng chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi. Còn về vấn đề bố trí Không Gian pháp trận, một mình hắn có thể kết nối các nơi trong Tinh Giới thành một khối trong một khoảng thời gian rất ngắn. Đến lúc đó, những người đang sinh hoạt trong Tinh Giới sẽ có thể đi lại tới lui một cách nhanh chóng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.