Chương trước
Chương sau
Đám người nghe thấy vậy, tất cả đều hít sâu vào một hơi, loại chuyện không thể tưởng tượng được này, đơn giản là chưa từng nghe qua, chưa từng nhìn thấy. Đây rốt cuộc là dạng sinh linh gì, có thể lấy Càn Khôn thế giới đã chết làm thức ăn.

Bây giờ gia hỏa này nếu như xuất hiện ở đây, chẳng phải ý nói hắn đã ngửi được khí tức hấp hối của Tinh Giới rồi sao? 

Đám người kinh dị, còn Dương Khai thì trái lại, hắn bỗng nhiên nhớ tới một số thứ gì đó.

Lần trước hắn đụng phải đại gia hỏa này giữa hoàn vũ mênh mông, đối phương cũng đang trong giấc ngủ say. Kết quả sau khi hắn dùng Huyền Giới Châu thôn phệ Ma Vực, thiếu chút nữa đã bị đối phương hút vào trong bụng. Hắn vẫn còn nhớ kỹ, lúc gia hỏa này nhìn thấy Ma Vực biến mất, vẻ mặt của đối phương đã phiền muộn đến cỡ nào. Hắn vẫn còn nhớ kỹ, gia hỏa này đã ăn Nhất Giới Châu đến quên cả trời đất.

Trước đó không biết rõ vì sao, bây giờ nghe Trương Nhược Tích giải thích như vậy, Dương Khai liền bừng tỉnh đại ngộ.

Ma Vực lúc ấy cũng đang ở vào trạng thái sắp chết, hắn tất nhiên là ngửi được khí tức đặc biệt kia, cho nên mới chạy đến chỗ phụ cận Ma Vực, ngủ say chờ đợi. Kết quả bị mình hái mất quả ngọt, cho nên sau khi hắn tỉnh lại mới nhìn qua nơi vốn là Ma Vực và nói mấy câu như "Không có, vì cái gì không có" như thế.

Mà hắn sở dĩ đi rồi quay lại, dừng lại ở phụ cận Tinh Giới, hẳn là vì một trận đại chiến trước đó khiến cho Tinh Giới bất ổn, có dấu hiệu sụp đổ phân liệt. Hắn chờ đợi ở chỗ này, chờ đợi Tinh Giới chết đi để biến nó thành thức ăn.

"Theo như lời ngươi nói, gia hỏa này chẳng phải là vô địch rồi ư? Có thể đuổi nó đi hay không?" Chiến Vô Ngân nhíu mày lại thành một đoàn. Nhóm người bên mình nghĩ trăm phương ngàn kế để trùng kiến Tinh Giới, khôi phục sức sống cùng Linh Thụy của Tinh Giới, bên này lại bị một tên Cự Thần Linh nhìn chằm chằm, cho dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy không quá an tâm. Vạn nhất gia hỏa này không theo lẽ thường ra bài, ngủ một giấc tỉnh dậy, liền bắt đầu cắn nuốt Tinh Giới thì nên làm thế nào cho phải đây? Đến lúc đó, Tinh Giới ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có.

Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu: "Không thể nào, Cự Thần Linh tư duy đơn giản, thứ nó cả đời truy đuổi chính là Càn Khôn thế giới đã chết đi, một khi nó đã quyết định, không ai có thể ngăn cản được nó."

"Vậy phải làm thế nào cho phải đây? Đánh thì đánh không lại, đuổi lại đuổi không đi, mọi người chẳng lẽ muốn chờ chết ở đây hay sao?" Mạc Hoàng trừng mắt nói.

Trương Nhược Tích nói: "Vì kế hoạch hiện tại, chỉ có thể mau chóng làm cho Tinh Giới khôi phục sức sống. Chỉ cần Tinh Giới còn sinh khí, vậy thì Cự Thần Linh sẽ không ra tay. Các ngươi đừng nhìn bộ dạng này của hắn, kỳ thật chủng tộc này thật sự là một chủng tộc không thích tranh đấu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi không trêu chọc đến hắn, nếu như có người không cẩn thận trêu chọc bọn hắn, vậy thì hạ tràng nhất định sẽ rất thảm."

Chiến Vô Ngân trầm ngâm nói: "Gia hỏa này sẽ ngủ say bao lâu?"

Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu: "Tộc nhân của bộ tộc Cự Thần Linh vô cùng thưa thớt, cho dù là ở thế giới bên ngoài càn khôn thì cũng sẽ rất khó gặp được. Tổ tiên trước đó cũng chỉ là xa xa thấy qua một lần, chứ chưa tiếp xúc gần gũi với chúng. Bất quá căn cứ vào hình thể khổng lồ, thực lực cường đại của hắn, vậy thì ngủ một giấc mấy trăm năm, hơn ngàn năm hay thậm chí là càng lâu hơn cũng là chuyện bình thường, bất quá cũng có thể hắn sẽ đột nhiên tỉnh lại giữa chừng."

"Mấy trăm năm, hơn ngàn năm. . ." Chiến Vô Ngân khẽ vuốt cằm: "Vậy trước tiên tất cả mọi người đừng đi quấy nhiễu hắn, toàn lực khôi phục sức sống của Tinh Giới trước khi hắn thức tỉnh. Nếu như sau khi hắn thức tỉnh lại phát hiện ra Tinh Giới còn sinh cơ, vậy chắc hẳn hắn sẽ không tiếp tục nhìn chằm chằm Tinh Giới nữa."

Chỉ là mấy trăm năm, hơn ngàn năm. . . Tinh Giới lại có thể khôi phục được bao nhiêu? Lấy cục diện rối rắm bây giờ của Tinh Giới mà suy tính, muốn khôi phục lại nguyên khí, ít nhất cũng khoảng chừng vạn năm trở nên.

Mọi người đều gật đầu, đối mặt với tồn tại kinh khủng giống như con quái vật khổng lồ này, ai cũng sẽ không sinh ra tâm tư chủ động trêu chọc hắn, bọn họ đều ước gì gia hỏa này một mực ngủ đến thiên hoang địa lão ở chỗ này mới tốt.

Duy chỉ có một người ngoại lệ, khi Chiến Vô Ngân đang nói chuyện thì hắn liền bay thẳng về phía Cự Thần Linh bên kia.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, không biết Dương Khai đây là muốn làm gì. Nhưng theo quá trình Dương Khai tiến về phía bên kia, tất cả mọi người đều không khỏi biến đổi sắc mặt, Chiến Vô Ngân vội vàng truyền âm nói: "Dương Khai, ngươi muốn làm gì vậy!"

Dương Khai khoát tay áo với hắn, thừa dịp Cự Thần Linh đang hít vào, hắn liền thuận theo luồng khí lưu mạnh mẽ kia để bay vào trong cái lỗ mũi to lớn của đối phương. Tiếp đó, một tiếng long ngâm vang lên, đầu rồng màu vàng óng ánh lóe lên một cái rồi biến mất, thân thể Bán Long dài 200 trượng hiển lộ, bắt lấy một sợi lông mũi, thuận thế giữ lấy thành thịt ở bên cạnh, vung lên nắm đấm to lớn, dưới cái nhìn soi mói và kinh dị của tất cả mọi người, hắn chợt hung hăng nện xuống một cái.

Một quyền kia đập vào cái mũi của Cự Thần Linh, nhưng trái tim của đám người Chiến Vô Ngân cũng đều mãnh liệt nhảy lên một cái. Sắc mặt của chư vị Đại Đế đều trở nên trắng bệch, trái tim kém chút nữa là đã nhảy ra ngoài.

Ô Quảng cũng thiếu chút nữa đã trừng mắt mình to đến mức muốn phát nổ, cắn răng quát khẽ: "Có dũng khí!" Sau đó thân hình hắn thoắt một cái, cấp tốc độn đi, lập tức bay đến nơi cách đó ngàn dặm, quan sát từ đằng xa. Nhưng sau đó vẫn không có quá nhiều cảm giác an toàn, hắn lại lui lại thêm không ít.

Mà dưới một quyền kia, cái mũi của Cự Thần Linh kịch liệt run run mấy lần, sau đó hắn liền hắt hơi một cái.

Cuồng bạo khí lưu thổi bay Dương Khai ra ngoài, thân thể dài 200 trượng không thể khống chế, xoay xoay một vòng rồi không thấy bóng dáng đâu nữa. Có điều sau khi ăn trọn một kích này, Cự Thần Linh vẫn không có dấu hiệu muốn thức tỉnh, hắn chỉ trở mình một cái, sau đó tiếp tục nằm ngáy o o.

Một lát sau, Dương Khai trở về, nhìn qua ngủ say Cự Thần Linh, bất giác đưa tay sờ sờ đầu mấy cái. Hắn có hơi không hiểu, lần trước hắn chính là làm như thế để đánh thức gia hỏa này, sao lần này lại không dùng được nữa a.

"Dương Khai, trở về!" Khuôn mặt của Chiến Vô Ngân hiện lên vẻ nghĩ mà sợ, may mắn một kích vừa rồi của Dương Khai không có tác dụng gì, nếu không những người ở đây đâu còn mạng để trở về nữa? Hơn nữa thông qua một kích vừa rồi, hắn cũng cảm nhận được sự cường đại khủng bố của tên Cự Thần Linh này một cách trực quan.

Một quyền đó của Dương Khai, cho dù ai ở đây chính diện tiếp nhận cũng đều chịu không được, thế nhưng lớp thịt mềm mại kia của Cự Thần Linh ăn trọn công kích như thế mà vẫn điềm nhiên như không có việc gì, đơn giản là không thể nào tưởng tượng được.

"Thiết Huyết đại nhân an tâm chớ vội, việc này giao cho ta xử lý." Dương Khai đưa tay, trong lòng thầm nghĩ hung ác một chút, tế ra Thương Long Thương.

Chiến Vô Ngân kém chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, kinh dị nói: "Hắn muốn làm gì vậy?"

Cũng không cần người ngoài đi giải đáp, chỉ thấy Dương Khai đã cầm lấy thân thương, xách ngược lấy trường thương, quay Thương Long Thương to lớn kia một vòng, sau đó hung hăng đập vào cái đầu trọc của Cự Thần Linh.

Cạch. . .

Âm thanh chấn động khắp bốn phương có thể nhìn thấy được bằng mắt trần lan ra. Sau khi hứng chịu một kích này, cái trán trụi lủi của Cự Thần Linh nhô lên một cái bọc nhỏ, mà hai con mắt một mực đóng chặt kia cũng chầm chậm mở ra một cái khe, hình như có dấu hiệu muốn thức tỉnh.

Dương Khai nâng thương, đứng trước khuôn mặt to lớn của đối phương, không ngừng cầm Thương Long Thương đâm vào da mặt của đối phương, không biết sống chết hét lên: "Tỉnh, tỉnh."

"A a a a. . ." Ô Quảng quan sát từ đằng xa vô ý phát ra một tiếng cười nhẹ, trong lòng có một âm thanh không ngừng nhắc nhở hắn mau thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Thế nhưng sự thích thú tò mò lại khiến cho hắn nhịn không được mà ngừng lại quan sát.

Chư vị Đại Đế, hai vị trưởng lão Long tộc, bao gồm cả Trương Nhược Tích, thần sắc của tất cả bọn họ đều biến ảo một trận, trở nên vô cùng đặc sắc.

Vào thời khắc này, ai cũng không biết nên nói điều gì. Dương Khai quyết tâm khiến cho Cự Thần Linh tỉnh lại, hiển nhiên là vì có điều gì đó để ỷ vào, đám người bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Cự Thần Linh rốt cục mở mắt, hai tròng mắt to lớn kia phảng phất như hai vầng mặt trời nhỏ, chỉ cần nhìn vào liền khiến cho người ta thần hồn run rẩy. Hơn nữa ánh mắt kia cũng hung ác đến cực điểm, sau khi bị đánh thức từ trong giấc ngủ mê, ánh mắt đó lại càng thêm nộ ý ngút trời, giống như có thể thiêu tẫn cả hư không này vậy. 

Thân thể khổng lồ chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai mắt hung ác nhìn chăm chú Dương Khai ở phía trước, sau đó đối phương bỗng dưng đưa một lên tay chộp lấy hắn.

Dương Khai không tránh không né, sau khi bị bắt, hắn lại bật cười hì hì, cao giọng nói: "A Đại! Là ta!"

Biểu lộ của A Đại vẫn còn hơi choáng váng, giống như chưa triệt để tỉnh lại. Khi nghe được giọng nói này, lỗ tai to lớn của hắn bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó đem Dương Khai đang nắm chặt trên tay đưa tới trước mặt mình, cẩn thận quan sát.

Một lát sau, trong mắt hắn lóe lên vẻ suy tư, sau đó khóe miệng hắn bỗng hé ra, để lộ ra một miệng răng nanh trắng hếu: "A Đại nhận ra ngươi!"

"Là ta là ta!" Dương Khai không ngừng gật đầu. Trong lúc nói chuyện, hắn còn cầm Thương Long Thương gõ gõ vào tay của đối phương, nhắc nhở hắn trường thương này là do hắn đưa cho mình.

"Hắc hắc hắc, A Đại nhận ra ngươi!" A Đại bỗng nhiên cười một cách vui vẻ.

"Nhận ra liền tốt." Dương Khai thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn, đứng trên cổ tay của hắn, đặt Thương Long Thương trên bờ vai, ngẩng đầu hỏi: "Sao ngươi lại trở về rồi? Ngươi không phải đã đi rồi hay sao?"

A Đại sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ, dùng cái tay còn lại sờ sờ lên bụng: "Đói! A Đại đói!"

"Ngươi có phải đến đây để tìm đồ ăn đúng không?" Dương Khai hỏi.

A Đại gật đầu: "A Đại đến đây để tìm đồ ăn."

"Ngươi muốn ăn cái kia?" Dương Khai trở tay chỉ ra sau lưng, chính là phương vị của Tinh Giới. Mặc dù không có thiên phú thần thông của bộ tộc Cự Thần Linh, nhưng Dương Khai vẫn có thể cảm nhận được tử khí nặng nề cùng sự rách nát bừa bộn của thế giới kia.

A Đại lại gật đầu, càng vui vẻ hơn, nói: "Ăn cái kia!" Trong lúc nói chuyện, nước bọt của hắn cũng chảy xuống một cách nhanh chóng, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng mlem mlem.

Dương Khai nghiêm mặt: "Cái kia không thể ăn!"

A Đại nhíu mày, giống như có hơi tức giận. Bộ tộc Cự Thần Linh không tranh quyền thế, cả đời lưu lạc trong thế giới bên ngoài càn khôn, thứ chúng theo đuổi bất quá chỉ là những Càn Khôn thế giới đang chết đi. Mặc dù không quá thông mình, nhưng khi nghe Dương Khai nói như vậy thì hắn cũng có hơi không quá vui vẻ, trầm trầm nói: "A Đại muốn ăn!"

"Không thể ăn!"

"A Đại muốn ăn!" A Đại trừng mắt.

Hoa Linh Lung dở khóc dở cười nói: "Dương Khai trước đó có quen biết hắn? Bọn họ làm sao quen biết nhau được vậy?"

Có chút khó có thể tưởng tượng được, đứng trước mặt tồn tại kinh khủng như thế, Dương Khai lại cũng có lá gan cùng hắn cãi nhau, càng làm cho nàng để ý chính là, Dương Khai từ lúc nào thân thiết với tên Cự Thần Linh này như vậy, hơn nữa hình như hắn còn biết được tên của đối phương nữa a.

Vấn đề này không ai có thể trả lời được, Chiến Vô Ngân bỗng nhiên quay đầu sang Trương Nhược Tích rồi nói: "Ngươi đang khẩn trương sao? Nếu như Dương Khai nhận biết vị A Đại này, hẳn là sẽ không có nguy hiểm mới đúng chứ?"

Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu: "Cự Thần Linh đúng là tư duy đơn thuần, giống như trẻ con. Nhưng chư vị đại nhân hẳn là cũng biết rõ tính tình của trẻ con sớm nắng chiều mưa, nói biến. . . liền biến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.