Chương trước
Chương sau
Ngã mạnh xuống mặt đất, chật vật không chịu nổi, còn không đợi Dương Khai đứng dậy, Bắc Ly Mạch phiêu phiêu rơi xuống trước mặt hắn, một cước giẫm lên ngực hắn, chân ngọc nhỏ dài lại trầm trọng như núi, áp cho ngực Dương Khai đau đớn, không thể hô hấp.

 

 

Bắc Ly Mạch mặt như sương lạnh, mắt đẹp nhìn Dương Khai: “Ngươi gọi ta là cái gì?”

 

Dương Khai giãy dụa vài cái, thủy chung không thể động đậy, hé miệng, phun ra một miệng máu tới Bắc Ly Mạch.

 

Bắc Ly Mạch nghiêng đầu tránh, trong cơn giận dữ, chân ngọc nâng lên rồi hạ xuống, oanh một tiếng, ngực Dương Khai gần như bị thụt xuống, xương ngực gãy mất mấy cái, miệng ầm ầm phun máu.

 

“Đây là kết cục!” Bắc Ly Mạch lãnh mặt.

 

“Có bản lĩnh ngươi thì giết ta đi!” Dương Khai gắt gao giương mắt nhìn nàng, trên mặt một mảnh kiệt ngạo.

 

Bắc Ly Mạch cười lạnh nói: “Giết ngươi? Ta nào lỡ giết ngươi, ta còn muốn đem ngươi về đây.”

 

Trên người Dương Khai có một bộ phận ý chí tinh giới, ai giết hắn là có thể đoạt được một phần này, dù Bắc Ly Mạch tức giận, cũng không có khả năng thật sự giết Dương Khai, nàng cần đem Dương Khai về, sau đó để một vị Bán Thánh thủ hạ nàng động thủ, đó mới là sáng suốt.

 

Đổi lại một vị Ma Thánh cũng phải làm như vậy.

 

Nói xong, lại nhíu mày nói: “Ngươi nhập ma?”

 

Vừa rồi thời điểm Dương Khai động thủ, cơ thể hắn rõ ràng bộc phát ra ma khí, tuy rằng chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, nhưng sao giấu diếm được Bắc Ly Mạch, trong lòng không khỏi hồ nghi, trông Dương Khai cũng không giống như là nhập ma, vì sao trong cơ thể lại có ma khí?

 

“DMM!” Dương Khai cắn răng, ánh mắt phun lửa nhìn nàng: “Ngươi tốt nhất nên giết ta ngay, bằng không sau này ta sẽ khiến ngươi sướng đến chếttttttt!”

 

Bắc Ly Mạch khanh khách cười khẽ: “Thực lực không cao, chí khí không nhỏ, ta cũng muốn xem ngươi làm gì được bản tôn! A, ta còn có một việc muốn hỏi ngươi.”

 

“Nói!” Dương Khai lãnh mặt như có thể đóng băng, lúc nói, trong đầu cũng cấp tốc suy tư nên như thế nào thoát vây, trong lòng thật sự là bi phẫn tột cùng, thật vất vả đột phá Đế Tôn tam tầng, cũng giải quyết tai hoạ ngầm trong đan điền, còn chưa hảo hảo cảm thụ một phen, đã lại rơi xuống tay Bắc Ly Mạch, thật là xui xẻo.

 

Đối với thái độ ác liệt của hắn, Bắc Ly Mạch cũng quen rồi, mở miệng nói: "Hoang lão đại từng nói, trừ phi ngươi chân chính trở thành một phần tử Ma tộc ta, nếu không ai cũng không giữ được ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết: “Ngươi nhập ma?"

 

“Phải thì sao?”.

 

“Tái thúc dục lực lượng của ngươi cho ta xem.”

 

Dương Khai hơi âm trầm, vẫn là ngoan ngoãn thúc dục ma nguyên, hắn cũng không có nhân cơ hội ra tay với Bắc Ly Mạch, bởi vì biết mình không phải đối thủ người ta, động thủ cũng chỉ là tự rước lấy nhục...

 

“Thật đúng là nhập ma...” Bắc Ly Mạch cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên.

 

Hôm nay Dương Khai miễn cưỡng đã được xem là người trong ma tộc, bất chấp xuất thân ở tinh giới, đã nhập ma, vậy chính là một phần tử Ma tộc.

 

“Ta thật là có chút luyến tiếc giết ngươi.” Bắc Ly Mạch nhíu mày, thật là gặp một cái thiên đại nan đề, nếu nàng mang Dương Khai về để thủ hạ giết chết, vậy chẳng khắc nào đánh mặt Hoang Vô Cực, chọc giận tên kia không có chỗ tốt gì, mà bổn sự của Dương Khai, phóng nhãn ma vực cũng là duy nhất, giết không khỏi đáng tiếc. Nhưng để Dương Khai sống, Dương Khai lại không thể để nàng sở dụng, có Tâm Ấn bí thuật của tiện nhân kia, tiểu tử này vĩnh viễn chỉ biết trung với Ngọc Như Mộng.

 

Nàng có chút đau đầu.

 

Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai cũng như từ trong bóng đêm thấy được một tia quang minh, tròng mắt vòng vòng: “Có lẽ chúng ta nên tâm bình khí hòa ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.”

 

Bắc Ly Mạch cười nhạo nói: “Tiểu tử, ngươi lại ở đánh cái chủ ý quỷ quái gì? Bản tôn cũng không phải Ngọc Như Mộng, sẽ bị hoa ngôn xảo ngữ của ngươi lừa bịp, ta khuyên ngươi thu lại cái tiểu tâm tư đó đi, nếu không chỉ có tự rước khổ.”

 

Dương Khai nhếch miệng cười nói: “Trước mặt Thánh Tôn, nào dám có cái gì mưu ma quỷ chước.”

 

Bắc Ly Mạch hừ nói: “Bây giờ gọi Thánh Tôn? Mới vừa rồi sao không nói như vậy?”

 

“Trước khác nay khác, hơn nữa, ta cùng với Thánh Tôn cũng có qua một lần hợp tác, mọi người không tính lạ lẫm, cách làm người của Thánh Tôn, ta còn hơi có chút hiểu được.”

 

“Ngươi là muốn nói ngươi thực hiểu ta?” Bắc Ly Mạch châm chọc cười.

 

“Không dám, chính là so sánh với các Ma Thánh khác, Thánh Tôn là tương đối dễ ở chung, nếu Thánh Tôn có ý, ta nguyện ở dưới trướng Thánh Tôn nghe lệnh.”

 

“ Ngọc Như Mộng thì sao?” Bắc Ly Mạch khóe miệng gợi lên.

 

Dương Khai thở dài: “Như mộng, ta sẽ giải thích với nàng.”

 

Bắc Ly Mạch hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên sẽ không tin Dương Khai nói, nhưng cho dù tiểu tử này nói dối thì sao? Nếu rơi xuống tay nàng, chẳng lẽ nàng không thể từ từ dạy dỗ?.

 

Bắc Ly Mạch tâm tư lung lay.

 

Tới đyâ, bên cạnh đột nhiên lao tới một thân ảnh, chiến chuy ầm ầm nện tới nàng. Pháp thân lặng lẽ ẩn núp khởi xướng đánh lén, vừa nó bị Bắc Ly Mạch đánh bay ra ngoài, sau đó thì không còn ai để ý tới, tự nhiên không có khả năng bỏ chủ mà chạy, lặng yên không một tiếng động tiếp cận, thật vất vả tìm được cơ hội, tự nhiên là toàn lực ứng phó, chiến chuy nện xuống, Phệ Thiên Chiến Pháp cũng đã ầm ầm vận chuyển.

 

“Cút ngay!”

 

Bắc Ly Mạch cũng không thèm nhìn, như thể sớm có đoán trước, tóc sau lưng không gió mà bay, chợt hóa thành một đạo ngân quang cuốn tới pháp thân.

 

Nơi ngân phát đi qua, một mảnh lóng lánh ngân quang, phệ thiên lĩnh vực ầm ầm thoát phá, pháp thân tức thì bị văng ra xa, ma nguyên ngoài thân lập tức bị đánh tan.

 

Bán Thánh ở trước mặt Bắc Ly Mạch, căn bản một chiêu cũng không tiếp được, chính như Minh Nguyệt lúc trước bị thương nặng, vẫn có thể một kiếm diệt một Bán Thánh, nếu Bắc Ly Mạch muốn, chỉ sợ pháp thân đã thành một đống đá vụn.

 

Nhưng ngay sau đó, Bắc Ly Mạch đột nhiên cảm giác được một cỗ nguy cơ lớn lao bao phủ mình, nàng nhìn xuống, thấy trên tay Dương Khai, một hàn mang nở rộ, tốc độ cực nhanh bắn tới mình.

 

Không chút do dự, Bắc Ly Mạch lập tức bứt lui về phía sau, mắt đẹp gắt gao dừng lại ở hàn mang kia, hoa dung thất sắc, thét to: “Huyền Minh Châm! Ngươi sao lại có Huyền Minh Châm!” aww kimo idu...

 

Dương Khai mắt điếc tai ngơ, đã thuận thế luồn ra sau nàng, Long Hóa, long uy tràn ngập, hai tay hóa thành long trảo, không chút thương hương tiếc ngọc, bay thẳng đến Bắc Ly Mạch, bóp tới :< bộ ngực sữa no đủ của nàng.

 

Hắn không biết vì sao Bắc Ly Mạch lại kiêng kị Huyền Minh Châm như thế, hắn nghĩ đến thứ có thể uy hiếp Bắc Ly Mạch, chỉ sợ cũng chỉ có thứ này.

 

Dương Khai nhớ lại lời Băng cô nương, nàng nói cấm thuật phong cấm trong Huyền Minh Châm này không có khả năng giết chết Bắc Ly Mạch, nhưng có thể kéo chân nàng ít nhất ba tức, nhiều nhất mười tức.

 

Đây cũng là thứ duy nhất cho Dương Khai hy vọng có thể đối kháng Bắc Ly Mạch, còn các thần thông khác ở trước mặt một vị Thánh Tôn, căn bản không đáng nhắc tới.

 

Hiệu quả còn tốt ngoài ý muốn ahaha.

 

Huyền Minh Châm vừa ra, phản ứng của Bắc Ly Mạch hắn cũng nhìn ở trong mắt, nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt nàng rõ ràng là vẻ kiêng kị cùng oán hận.

 

Dương Khai ẩn ẩn cảm giác chuyện này không đơn giản như mình biết, vị băng cô nương kia có lẽ còn có ẩn tình không nói cho mình.

 

Nhưng hôm nay tên đã trên dây, hắn không còn lòng dạ nào đi nghĩ nhiều, chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng vào Huyền Minh Châm, hy vọng như lời băng cô nương nói.

 

Nếu thật có thể làm được điểm này, hắn cùng pháp thân chưa chắc sẽ không có cơ hội thoát hiểm.

 

Tốc độ Bắc Ly Mạch cũng cực nhanh, cả người không ngừng mơ hồ, xê dịch liên tục, linh động duy mỹ, nhưng Huyền Minh Châm này lại như giòi, đuổi theo không bỏ, đường đường một vị Ma Thánh, đúng là không thoát khỏi được.

 

Ba tức, chỉ ba tức sau, Huyền Minh Châm đã bắn tới cực gần Bắc Ly Mạch.

 

Bắc Ly Mạch hiện lên một chút bối rối, chợt ma nguyên chấn động, bên ngoài thân xuất hiện một tầng phòng hộ.

 

Nhưng vô nghĩa, Huyền Minh Châm kia đã xuyên thẳng qua phòng hộ, trực tiếp tiến vào cơ thể Bắc Ly Mạch.

 

Bắc Ly Mạch cả người chấn động, giống như bị ai thi triển định thân chú, lập tức cứng ngắc tại chỗ không thể động đậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc không thể tin.


 

Dương Khai trợn tròn mắt, như đặt mình vào trong mơ, hắn không nghĩ tới mình lại dễ dàng đắc thủ như thế, Bắc Ly Mạch nhưng là một vị Ma Thánh, lại vẫn bị Huyền Minh Châm kia khắc chế gắt gao.

 

Không phải Băng cô nương nói châm này chỉ kéo dài được chút thời gian ngắn ngủi sao, sao nó có uy năng lớn như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.