Chương trước
Chương sau
Phát hiện dị thường, pháp thân vội vàng hành động, che dấu thiên địa dị tượng cùng ma khí trong thiên địa, ngừa người hữu tâm khuy xuất manh mối.

 

 

Theo ma khí quay cuồng không chừng truyền ra, Dương Khai nặng nề tê rống, như một mãnh thú bị thương đang liếm láp vết thương, tiếng hô kia truyền vào trong tai, để pháp thân cũng cảm thấy bất an.

 

Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không thể trợ giúp cho Dương Khai gì được nữa, tình huống hôm nay của Dương Khai đích thị chính là trạng thái tẩu hỏa nhập ma, muốn vượt qua tầng kiếp nạn trước mắt này, chỉ có nương dựa vào mình, nếu thất bại, vậy hết thảy thành không.

 

Tiếng rống kia khi đoạn khi tục, không biết đa giằng co mất bao lâu, giọng Dương Khai cũng đuối dần, trở nên khàn khàn.

 

Lúc này, chẳng biết có bao nhiêu ma khí trong thiên địa bị Dương Khai hút vào trong cơ thể, cổ ma ma khí khổng lồ phong ấn trong đan điền cũng hoàn toàn được phóng thích ra, kết hợp cùng huyết nhục kinh mạch hắn.

 

Một khắc nào đó, Dương Khai trợn mắt.

 

Dưới ba vạn trượng, rõ ràng không có một chút ánh sáng, vốn là tối đen vô cùng, nhưng trong nháy mắt đó, pháp thân vẫn có cảm giác bị hắc ám hoàn toàn bao phủ, dường như chẳng những tầm mắt biến mất, ngay cả thần niệm đều không thể thấy quang minh.

 

Trong bóng tối, một vòng kim mang cực kỳ dễ thấy.

 

Pháp thân giương mắt nhìn lên, thấy kim mang kia là một đạo kim sắc tâm nhãn. Thân là pháp thân Dương Khai, hắn tự nhiên biết đạo kim sắc kia rốt cuộc là thứ gì.

 

Diệt Thế Ma Nhãn!

 

Tự Thông Huyền đại lục đến bây giờ, Dương Khai cũng nhiều lần dựa vào Diệt Thế Ma Nhãn chiến thắng cường địch, chuyển nguy thành an.

 

Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Dương Khai còn một con mắt khác. Dù không thể nhìn tới, nhưng pháp thân vẫn có thể cảm giác một con mắt khác của Dương Khai cũng đang là trạng thái mở, chỉ có điều con mắt kia là một mảnh tối đen.

 

Cổ Ma Hắc Đồng!

 

Pháp thân trợn tròn mắt.

 

Từ trước đến nay Cổ Ma Hắc Đồng đều là khi Dương Khai cởi bỏ phong ấn đan điền mới có thể thi triển thần thông.

 

Chẳng lẻ chủ thân thật sự đã hoàn toàn nhập ma?

 

Mà lúc này...

 

Dương Khai đau đớn thét dài, pháp thân cảm giác đúng, giờ phút này hai con mắt cũng không ở trạng thái bình thường, Diệt Thế Ma Nhãn cùng Cổ Ma Hắc Đồng đồng thời hiển lộ, mắt trái Diệt Thế Ma Nhãn còn không có vấn đề gì, mắt phải Cổ Ma Hắc Đồng lại đau đớn như hỏa thiêu, chẳng những vậy, nó còn đang không ngừng nhảy lên, như muốn từ trong hốc mắt mình nhảy ra ngoài.

 

Cái loại dày vò này quả thực không thuộc khả năng mình có thừa nhận.

 

Dương Khai chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía mình đều như bị đánh cho xơ xác, cảm giác sống không bằng chết.

 

Hắn vẫn cắn răng kiên trì, Ôn Thần Liên bảo vệ một khối tịnh thổ cuối cùng, để hắn sẽ không bị trầm luân, khí tức Dương Khai dần an ổn xuống.

 

Thời gian trôi qua, mắt phải nhảy lên càng ngày càng nhỏ, đau đớn dày vò cũng chậm chậm giảm bớt.

 

Cuối cùng, đến một khắc nào đó, tất cả đau đớn tan thành mây khói, nmắt phải hoàn toàn an ổn xuống, một loại cảm giác thư sướng khó có thể ngôn dụ lan tràn toàn thân, Dương Khai không khỏi thở phù một hơi.

 

Ma khí trong động bắt đâu di chuyển, co lại về một hướng, ma khí như thuỷ triều dũng mãnh xông vào người hắn, thế giới dưới lòng đất lập tức trở về yên tĩnh.

 

Dương Khai khoanh chân ngồi, hô hấp đều đều, khí tức Đế Tôn tam cảnh tầng rõ ràng.

 

Pháp thân đứn cách đó không xa, kinh ngạc nhìn, tình huống hôm nay, hắn cũng không hiểu Dương Khai rốt cuộc là đã thành công vượt qua một kiếp, hay là hoàn toàn nhập ma.

 

Nhưng mặc kệ như thế nào, chủ thân vẫn là chủ thân, hắn cùng Dương Khai là vĩnh viễn không thể phân cách, chỉ cần không lo lắng tính mạng, vô luận Dương Khai biến hóa như thế nào, pháp thân đều có thể nhận.

 

Một nén nhang sau, Dương Khai lại trợn mắt, trong nháy mắt này, bốn phía động tối đen này như lóe lên tinh quang.

 

Pháp thân vội vàng hỏi: “Thế nào?”

 

Dương Khai đứng dậy, hơi hoạt động tay chân, lại cảm giác tình trạng cơ thể, gãi cằm nói: “Không tốt...”

 

“Không tốt như thế nào?” Pháp thân trừng mắt.

 

Dương Khai nói: “Một lời khó nói hết, tấn chức xem như thành công, chỉ là ta cũng không biết tình huống hiện tại của mình như thế nào.” Đế Tôn tam cảnh tầng là chắc chắn, chỉ là rốt cuộc có nhập ma hay không, Dương Khai cũng không rõ ràng lắm.

 

Nói mình đã nhập ma, nhưng mình cũng không bị đánh mất thần trí, trong đầu vẫn là rành mạch, nếu nói mình không nhập ma... Đế nguyên trong cơ thể cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã hoàn toàn biến thành Ma nguyên.

 

Dù sao trong lúc tấn chức mình hấp thu nhiều ma khí như vậy, thậm chí cổ ma ma khí nơi đan điền đều bị tiêu hóa hết, đế nguyên vất vả tu luyện nhiều năm đã bị đồng hóa.

 

Nói lại với Pháp thân một lần, Dương Khai lại nhếch miệng cười nói: “Dù sao mặc kệ như thế nào, ta cảm giác hiện tại mình rất thống khoái.”

 

Pháp thân không nói gì, ngay cả chủ thân cũng không làm rõ được, hắn càng không rõ, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Vậy, có lẽ hết thảy có quan hệ với bóng đen kia, có lẽ chính do hắn, cho ngươi năng lực thu nạp ma khí.”

 

Dương Khai ngưng trọng gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, còn bóng đen kia rốt cuộc là cái thứ quỷ gì còn phải hảo hảo tra tra mới được.”

 

Nếu không phải bóng đen kia bạo liệt rồi lây dính vào trong thức hải mình, mình sẽ không thể hấp thu ma khí nhập thể mà không việc gì, càng không thể tiêu hóa cổ ma ma khí khổng lồ trong đan điền.

 

Tổng thể mà nói, tấn chức lần này tuy rằng không ít biến cố, nhưng kết quả vẫn để hắn vừa lòng. Đế nguyên chuyển biến thành ma nguyên tuy khiến Dương Khai có chút khó chịu, nhưng lại hoàn toàn giải quyết tai hoạ ngầm trong đan điền chính việc một việc vui.

 

Lần trước vận dụng lực lượng Thương Thụ phong ấn, Dương Khai liền lo lắng, vạn nhất một ngày mình bất đắc dĩ bị buộc phải giải phong, sợ sẽ không còn đường lui.

 

Hiện tại tốt rồi, cổ ma ma khí đã hoàn toàn bị mình đồng hóa, vĩnh viễn không còn phải buồn phiền nữa.

 

Thậm chí Dương Khai cảm giác mình có thể tùy thời tùy chỗ thi triển thần thông Ám Hắc Vô Giới, đây coi như là cái kinh hỉ ngoài ý muốn.

 

“Ha ha, nguyên lai ngươi thật sự trốn ở chỗ này a, thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!”

 

Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên bên tai Dương Khai.

 

Dương Khai sắc mặt đại biến, lập tức nghe ra thanh âm này là của ai.

 

Bắc Ly Mạch!

 

“Nguy rồi, là dị động trước đó hấp dẫn nàng tới.” Pháp thân hô nhỏ một tiếng.

 

Trước đó Dương Khai đột phát biến cố quá lớn, làm cho trời sinh dị tượng, tuy rằng pháp thân đã tận lực che dấu, cầu nguyện dị tượng không khiến cho người nào chú ý.

 

Ai ngờ Bắc Ly Mạch lại ở gần đây.

 

Dương Khai đột phá tốn không ít thời gian, ước chừng nửa tháng, chỉ sợ Bắc Ly Mạch đã ẩn núp thời gian dài ở gần Vân Ảnh đại lục, nếu không không có đạo lý vừa đúng lúc rình được dị tượng xảy ra.

 

Tuy Pháp thân là chủ nhân Vân Ảnh, nhưng một vị Ma Thánh muốn che dấu tung tích, pháp thân cũng không có khả năng phát hiện.

 

“Đi!” Dương Khai quát một tiếng.

 

Ngay cả hôm nay thực lực hắn đã nâng cao một bước, nhưng trước mặt một vị Ma Thánh, hắn cũng không sinh nổi tâm tư tranh đấu.

 

Hắn vừa dứt lời, pháp thân đã thúc giục ma nguyên, bao lấy hắn, sau đó nhanh chóng xuyên qua lòng đất bay lên trên.

 

“Chạy? Bản tôn đã đến đây, ngươi còn có thể chạy sao?” Bắc Ly Mạch cười lạnh, Ngay sau mặt đất liền bị băng ý bao trùm, cứng rắn vô cùng, pháp thân nhất thời không thể xuyên qua, một đầu đụng phải, đầu thất điên bát đảo, bất đắc dĩ chỉ có thể thay đổi phương hướng chạy.

 

Trước mắt Dương Khai đột nhiên sáng ngời, áp lực quanh thân không còn, lấy lại tinh thần, mới phát hiện pháp thân đã mang mình chạy tới trên mặt đất.

 

Gió nhẹ quất vào mặt, thích ý di nhân, mười trượng phía trước, một thân hình xinh đẹp, môi đỏ mọng kiều diễm, Bắc Ly Mạch cười nhẹ, thản nhiên nhìn mình, một đầu tuyết trắng nhẹ nhàng bay bay.

 

Dương Khai quay đầu nhìn pháp thân, thấy sắc mặt pháp thân đen như đáy nồi, chắc nó cũng không biết phải nói gì, chạy thế nào không biết, lại chạy đúng tới chỗ người ta.

 

“Tiện tỳ nhận lấy cái chết!” Dương Khai hét lớn một tiếng, một đạo nguyệt nhận cực lớn chém tới đầu Bắc Ly Mạch.

 

Đồng thời thúc dục không gian pháp tắc, bọc lấy pháp thân bỏ chạy.

 

Bên kia, Bắc Ly Mạch chỉ khẽ nhấc một tay, nguyệt nhận liền băng toái, khoát tay về phía Dương Khai, hư không bị đóng băng lại.

 

Dương Khai cùng pháp thân vừa mới trở nên mơ hồ liền ngưng thực trở lại, rốt cuộc không thể thuấn di đi.

 

Quay đầu liếc nhau, hai người cùng bùng phát ma nguyên, quay người lại, cùng thi triển thần thông hướng tới Bắc Ly Mạch, lần này chính là liều mạng, không cầu có thể thương đến Bắc Ly Mạch, chỉ cầu có thể kéo dài một chút thời gian để chạy trốn.

 

Ngay sau đó, lực lượng khủng bố từ phía trước đánh úp lại, hai người gần nh ưkhông phân biệt trước sau, cùng ngửa mặt bay ngược ra ngoài.

 

Đang ở giữa không trung, pháp thân luống cuống tay chân muốn ổn định người, lại không thể làm được, Dương Khai thì phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.