Chương trước
Chương sau
Không có thời gian nghĩ nhiều, Dương Khai dùng sức, chuẩn bị phá hủy ma tâm Bắc Ly Mạch.

 

Thân là một vị Ma Thánh, ma tâm của nàng khẳng định không chỉ có một viên, ngay cả bóp nát viên này, cũng không thể khiến Bắc Ly Mạch chết, nhưng tối thiểu có thể làm cho nàng nguyên khí đại thương, đến lúc đó mình còn có thể trốn được.

 

Nhưng đúng lúc này, nơi Huyền Minh Châm bắn trên người Bắc Ly Mạch đột nhiên thoải mái ra một cỗ lực lượng vô hình, lực lượng kia khuếch tán ra một vòng gợn sóng, lấy cực tốc độ nhanh phóng ra phạm vi ngàn dặm.

 

Dương Khai lập tức cứng đờ, khí lực cả người một chút cũng không sử dụng được, thần hồn rung chuyển bất an, có dấu hiệu muốn ly thể, càng khiến hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, mặc cho hắn thúc dục thần niệm như thế nào đều không thể ổn định thần hồn.

 

Tầm mắt hoa một cái, cả thế giới đã biến dạng.

 

Phóng nhãn nhìn lại, cả thế giới bị tuyết trắng bao trùm, gió lạnh gào thét, băng hàn đến xương, trên bầu trời còn không ngừng có bông tuyết bay xuống, cảm giác lạnh lẻo truyền đến, Dương Khai rùng mình một cái.

 

Vốn nên ở trước mặt mình, bị long trảo mình cắm vào trong ngực, Bắc Ly Mạch cũng không thấy bóng dáng đâu, ngược lại xuất hiện phía trên một cây thông cách đó trăm trượng.

 

Chỉ có điều, lúc này, thần sắc Bắc Ly Mạch lại tràn đầy oán giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn mình.

 

Dương Khai nhíu nhíu mày, rõ ràng cảm giác tình huống mình có chút không đúng, kiểm tra một hồi, lại phát hiện mình đang ở trạng thái thần hồn linh thể.

 

Bắc Ly Mạch cũng là giống vậy!

 

Thân thể của mình và nàng, còn tại một chỗ nào đó ở Vân Ảnh đại lục, vẫn duy trì tư thế đối nhau.

 

Đây là chuyện gì? Dương Khai thắc mắc, sau lưng truyền đến một tiếng dị vang, Dương Khai quay đầu nhìn, mắt co rụt lại, trầm giọng nói: “Băng cô nương!”

 

Lúc trước ở trong tầng mười tám băng lao Ngạo Tuyết Băng Cung kia ra mắt băng cô nương, đang từ phía sau bước đến, trên mặt cô gái lộ một nụ cười ngọt ngào, một bộ ngây thơ không rành thế sự, nhưng theo bước chân nàng tiếp cận càng gần, Dương Khai lại cảm giác được một cỗ nguy cơ lớn lao.

 

Lại nói tiếp, ngày đó mặc dù được băng cô nương tương trợ, nhưng Dương Khai cũng không thật sự hoàn toàn tin lời của nàng, sở dĩ nhận Huyền Minh Châm, chủ yếu là bởi vì băng cô nương nói nó có uy năng không nhỏ, có thể kéo chân Bắc Ly Mạch ba tức đến mười tức.

 

Khi đó Dương Khai còn ở địa bàn Bắc Ly Mạch chữa trị giới môn, dù sao cũng phải có phần phòng bị Bắc Ly Mạch. Nếu không phải ra chuyện hôm nay, Dương Khai cũng sẽ không vận dụng Huyền Minh Châm.

 

Hôm nay xem ra, mình bị người ta lợi dụng.

 

Nhưng biết về biết, cho dù cho làm thêm lần nữa, Dương Khai cũng phải kích phát Huyền Minh Châm, ở trước mặt Bắc Ly Mạch, mình thật sự là không có năng lực chống lại.

 

“Tiểu tử, làm rất tốt.” Băng cô nương dừng lại, cùng Dương Khai Bắc Ly Mạch phân biệt cách nhau trăm trượng, thành hình tam giác mà đứng, cười dài nhìn hắn nói: “Nhanh như vậy đã đắc thủ, lựa chọn ngươi quả nhiên là chính xác.”

 

Dương Khai thản nhiên nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Bị người lợi dụng tự nhiên có một bụng khó chịu, bất chấp cho tới bây giờ cũng không có thể thấy rõ vị này băng cô nương chân diện mục, nhưng đối phương tuyệt đối là ở mượn dùng mình tay mưu đồ chút cái gì, cái này đủ để cho Dương Khai đối chi bảo trì kinh hãi.

 

“Ngươi kêu nàng là cái gì?” Bắc Ly Mạch oán hận trừng mắt Dương Khai, lại cười lạnh: “Ngươi có biết nàng bao nhiêu tuổi rồi không? Còn gọi nàng là băng cô nương!”

 

“Tuổi của ngươi cũng không nhỏ!” Dương Khai liếc nàng, hai nữ nhân này, không một cái nào tốt, hiện tại phải trước tiên hiểu được nơi này là như nào, sau đó nghĩ biện pháp thoát vây mới là sáng suốt.

 

Vị băng cô nương này đã dám mượn tay mình tính kế Bắc Ly Mạch, có lẽ thực lực cũng thấp không, giờ hắn đã như cá trong chậu, vẫn là sớm tránh đi mới tốt, vạn nhất đánh nhau chỉ sợ vô lực bảo vệ mình, để các nàng chó cắn chó, mỗi đứa cắn nhau một miếng thì tốt lém.

 

“Nghịch đồ!” Băng cô nương cắn răng quát, “Mấy vạn năm không thấy, gan ngươi lớn a, lại dám xen vào bản tôn như vậy.”

 

Bắc Ly Mạch cười lạnh nói: “Sư tôn, sao ngươi còn chưa chết a, đệ tử nghĩ ngươi sớm đã chết ở trong băng lao đây, không nghĩ còn có lúc gặp lại.”

 

Đang tả hữu dò xét tìm kiếm đường ra, Dương Khai nghe vậy, nhìn người này, lại nhìn người kia, nhịn không được nở nụ cười: “Các ngươi thật đúng là thầy trò a!”

 

Ngày đó băng cô nương nói nàng cùng Bắc Ly Mạch là thầy trò, Dương Khai chỉ nghe. Hiện tại xem ra, băng cô nương không nói hết, sự tình không hoàn toàn như lời nàng nói, khi đó nàng nói nàng là đệ tử Bắc Ly Mạch, sự thật lại là ngược lại...

 

Nàng là sư phụ Bắc Ly Mạch!

 

Sư phụ một vị Ma Thánh !

 

Đây quả thực chính là đồ cổ.

 

“Ngươi nói với hắn cái gì?” Bắc Ly Mạch nhìn nhìn băng cô nương hỏi, thời điểm nhìn thấy Huyền Minh Châm, Bắc Ly Mạch đã hiểu hết thảy, tuyệt đối là ngày đó giam giữ Dương Khai vào băng lao, đã vô tình cho hắn cơ hội tiếp xúc với sư tôn của mình.

 

Chỉ có điều, mấy vạn năm qua, băng cô nương ở trong băng lao không hề có động tĩnh, nàng nghĩ đối phương đã chết, dù sao nàng nhiều lần tự mình điều tra, cũng không phát hiện có gì lạ, hôm nay xem ra, có lẽ là băng cô nương vận dụng bí thuật gì, lừa gạt cảm giác của mình.

 

Băng cô nương hé miệng cười duyên: “Cũng không nói cái gì, chính là đem chuyện xưa của ngươi, hơi biên soán một chút ra nói cho hắn, sau đó nhờ hắn giúp ta một chuyện nhỏ...”

 

“Không biết xấu hổ!” Bắc Ly Mạch lãnh mặt hừ nói, “Ngươi cho là đưa ta đến nơi đây là ngươi liền chắc thắng rồi sao? Sư tôn, ngươi đại khái là đã quên, ta sớm không phải là ta năm đó đối với ngươi duy mệnh là từ, Bắc Ly Mạch ta... Chính là Ma Thánh!”

 

Băng cô nương gật đầu: “Ta biết, bằng không sao ta có thể bị ngươi nhốt trong băng lao mấy vạn năm?”

 

Bắc Ly Mạch nói: “Nếu ngươi tránh ở trong băng lao, có lẽ còn có thể sống thọ chết già, một khi đã dám ra đây tính kế ta, vậy đừng trách bản tôn không khách khí với ngươi.”

 

Băng cô nương cười duyên nói: “Bản lĩnh của ngươi là ta dạy, ngươi nghĩ ở trong này ngươi có mấy phần thắng?”

 

“Diệt ngươi dư dả!” Bắc Ly Mạch không chút yếu thế.

 

“Hai vị chờ một chút!” Dương Khai nghe các nàng đấu võ mồm đến phát chán, nâng tay xin dừng, trái phải nhìn hai nàng: “Ta có thể hỏi một chút, đây là đâu?”

 

Băng cô nương mỉm cười trả lời: “Đây là thần hồn chiến trường của bản cung.”

 

“Huyền Minh Châm phong ấn chính là bí thuật này?”

 

“Cũng coi là vậy!” Băng cô nương gật đầu, “Thần hồn chiến trường vừa ra, sẽ kéo thần hồn người khác vào đây, lấy thần hồn mà chiến, không chết... Không thôi!”

 

Dương Khai không thể không tán một câu: “Thật sự là bí thuật ghê gớm!” Thân thể vị này băng cô nương còn tại trong mười tám tầng băng lao kia, hơn nữa bị nhốt mấy vạn năm, thân thể còn bảo trì đầy đủ, chắc cũng không có gì trọng dụng, nói cách khác, cho dù nàng có thể thoát thân, nàng cũng không phát huy ra được bao nhiêu lực lượng.

 

Nhưng thần hồn chiến trường thì khác, chỉ lấy thần hồn linh thể mà chiến, băng cô nương có ưu thế lớn để ngăn chặn Bắc Ly Mạch, nàng đã vì thế mà chuẩn bị mấy vạn năm, chắc hẳn lực lượng thần hồn cũng không thể khinh thường.

 

“Ta có một đề nghị, chẳng biết băng cô nương có nguyện ý nghe một chút hay không, ngươi đơn giản là muốn giết Bắc Ly Mạch tiện nhân này, nếu ngươi có thể đáp ứng ta, trong vòng mười tức, ta tất có thể lấy mạng nàng.”

 

Nghe hắn mắng một câu tiện nhân, còn rành rọt như vậy, mặt Bắc Ly Mạch cũng đen lại, âm thầm cắn răng, nảy sinh ý nghĩ ác độc, đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không nhất định phải cho ngươi đẹp mặt.

 

Băng cô nương khóe miệng nhẹ cong lên: “Mười tức lấy mạng nàng?Ngươi là tu vi gì, ngay cả bản cung cũng chưa có bổn sự này, huống chi là ngươi.”

 

Dương Khai khẽ cười nói: “Vậy tự nhiên là cần cô nương phối hợp.”

 

Băng cô nương nói: “Phối hợp như thế nào?”

 

“Thả ta ra ngoài, ta cam đoan trảm thân thể nàng thành thịt vụn!” Dương Khai vừa nói, một bên hai tay thành đao, chặt chặt trong hư không, làm cho Băng cô nương xem.

 

Lời vừa nói ra, Bắc Ly Mạch sắc mặt đại biến, cắn răng nói: “Tiểu tử ngươi dám!” có cl gì k dám

 

Thân thể bị hủy, vậy nàng đã có thể xong rồi, cho nên vừa nghe Dương Khai nói như vậy, nàng khẩn trương ghê gớm, sợ băng cô nương đáp ứng hắn.

 

“Há há há...” Băng cô nương cười.

 

Dương Khai cũng cười nói: “Cô nương xem đề nghị này thế nào? Ta cũng chỉ là không cẩn thận mà bị quấn vào tranh đấu giữa các ngươi, trong này vốn cũng không có chuyện gì của ta, ta ở trong này càng không thể giúp được cái gì, còn không bằng để ta đi ra ngoài giúp chút sức mọn.”

 

“Đề nghị rất không tồi.” Băng cô nương vui vẻ, lại thu về nụ cười trên mặt: “Nhưng ta không thể đáp ứng ngươi.”

 

Dương Khai bĩu môi nói: “Vì sao?”

 

Băng cô nương híp mắt nhìn Bắc Ly Mạch, thản nhiên nói: “Ngươi trảm thân thể nàng thành thịt vụn, bản cung sẽ không có cách nào đoạt xá.”

 

Dương Khai nháy mắt mấy cái: “Nguyên lai ngươi có chủ ý này.”

 

“Ngươi muốn đoạt xá ta?” Bắc Ly Mạch cười lạnh một tiếng, nhưng đối phương đã có quyết định này, cũng khiến nàng thoáng yên tâm hơn, nếu không nàng thật đúng là sợ Dương Khai bị thả ra.

 

“Chỉ sợ ngươi không bổn sự này!” Bắc Ly Mạch cười lạnh.

 

“Có bản lĩnh hay không thử qua mới biết được.” Băng cô nương nhẹ nhàng cười, khí thế trên người chậm rãi kéo lên, băng hàn pháp tắc tràn ngập ra, liếm liếm môi đỏ mọng nói: “Đồ nhi ngươi biết không? Năm đó tên nam nhân kia trước khi chết nhưng là hô tên của ngươi, muốn ngươi đi cứu hắn.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.