Chương trước
Chương sau
Mình muốn trở về Tinh giới, các Ma Thánh khẳng định là đều đã đoán trước, mà lưỡng giới thông đạo chỉ có một, bọn họ chỉ cần bố trí phòng vệ ở bên kia, là hoàn toàn có thể ngăn mình lại.

 

Dương Khai chắc chắn hiện tại đã có Ma Thánh đi trước tới lưỡng giới thông đạo, tốc độ của Truy Phong rất nhanh, nhưng cũng chẳng nhanh hơn được Ma Thánh.

 

Lưỡng giới thông đạo không thể đi, như vậy hắn chỉ còn hai nơi có thể đi.

 

Một là Bách Linh đại lục! Vào Bách Linh đại lục tìm kiếm che chở từ Trường Thiên, có lẽ sẽ là một con đường sống, chỉ là Dương Khai cũng không biết Trường Thiên có thể thừa nhận áp lực nhiều Ma Thánh gây ra cho hắn hay không, Trường Thiên quả thật rất coi trọng hắn, bởi vì thọ nguyên không còn nhiều, có tâm bồi dưỡng Dương Khai trở thành người nối nghiệp, nhưng nếu hơn mười vị Ma Thánh liên thủ tạo áp lực, Trường Thiên chưa chắc sẽ vì mình mà hoàn toàn trở mặt với bọn chúng, bởi có thể làm cho Bách Linh đại lục sinh linh đồ thán.

 

Nhiều năm như vậy, sở dĩ Bách Linh đại lục tường an vô sự, một là bởi vì Trường Thiên không dễ chọc, thực lực đủ cường đại khiến các Ma Thánh phải tôn trọng, thứ hai là mỗi Ma Thánh đều không nguyện để Trường Thiên về phe những người khác, cho nên Bách Linh đại lục mới có thể có kẽ hở trung mà tồn tại.

 

Nhưng hôm nay vị trí Ma Thánh thứ mười ba quan hệ đến ích lợi cả ma vực, các Ma Thánh nhất định sẽ thống nhất được ý kiến.

 

Huống chi, đem chính an toàn của mình ký thác dưới cánh chim người khác, thật sự không phải cử chỉ sáng suốt, thời gian hắn tiếp xúc với Trường Thiên cũng không dài, không hiểu rõ người này.

 

Cho nên Dương Khai lập tức phải bác bỏ ý niệm này.

 

Chỗ thứ hai là địa bàn Ngọc Như Mộng.

 

Tuy rằng lời của Bắc Ly Mạch cùng Minh Nguyệt nói trước đó khiến hắn ít nhiều sinh ra một chút khúc mắc cùng kinh hãi đối với Ngọc Như Mộng, nhưng khi ở Trụ Thiên đại lục, Ngọc Như Mộng bảo vệ lo lắng hắn là rõ ràng, cho nên tới chỗ nàng sẽ không có vấn đề gì lớn.

 

Vấn đề là Ngọc Như Mộng có thể che chở được mình hay không.

 

Càng nghĩ, Dương Khai quyết định không đi Bách Linh đại lục, cũng không tới địa bàn Ngọc Như Mộng, mà là đến một khối đại lục đã biến mất, ma vực có rất nhiều đại lục biến mất, hắn chỉ cần tùy ý ẩn thân ở trong đó, liền có thể thoát khỏi mọi người điều tra, hắn chỉ cần trốn ba năm năm, đợi cơn bão qua đi, liền có thể xuất đầu lộ diện lại, đến lúc đó nghĩ biện pháp quay về tinh giới cũng không muộn.

 

Hạ quyết tâm, Dương Khai vội vàng điều tra bản đồ, đồng thời nhớ lại mình đủ loại tư liệu về các đại lục ma vực mình từng đọc qua.

 

Một lát sau, Dương Khai xác định vị trí của mình, cũng tìm được một chỗ đại lục biến mất gần nhất, khoảng cách không tính quá xa, chỉ cần xuyên qua hai đạo giới môn nữa là có thể đến.

 

Thu hồi bản đồ.

 

Đột nhiên sắc mặt Dương Khai lạnh đi, kéo kéo lại Truy Phong ra hiệu dừng lại.

 

Hí một tiếng, Truy Phong đứng giữa không trung, đánh mũi, huyết khí trên người bốc hơi.

 

Dương Khai biểu lộ cũng ngưng túc đến cực điểm, quay đầu chung quanh, trầm giọng nói: “Vị Thánh Tôn nào? Đã đến rồi, không ngại hiện thân, lén lút làm cái gì?”

 

Nói xong, chậm đợi một lát, không thấy nửa lời đáp lại.

 

Dương Khai cười lạnh nói: “Cơ duyên Đại Đế ở trên người bản thiếu, nếu Thánh Tôn muốn lấy đi thì cứ việc động thủ, chẳng lẽ sợ bản thiếu?”

 

Vẫn như cũ không có đáp lại.

 

Dương Khai không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ mình cảm ứng sai rồi? Không có đạo lý a, mới vừa rồi trong nháy mắt kia hắn rõ ràng nhận được mình đang bị người âm thầm quan sát, hơn nữa cảm giác kia cực kỳ rõ ràng, lấy tu vi cùng cảm giác hiện giờ của mình, tuyệt đối không có khả năng cảm giác sai.

 

Mà gia hỏa có thể giấu được mình điều tra, tuyệt đối không phải người bình thường, vô cùng có khả năng là một vị Ma Thánh.

 

Đã là ma thánh, vì sao lại không hiện thân? Mình cũng đâu phải đối thủ của Ma Thánh.

 

Nghe Dương Khai lầm bầm hồi lâu, Truy Phong nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hồ nghi, như muốn hỏi ngươi có bị ngốc không, gần chỗ này một bóng người đều không có, ngươi hỏi ai?

 

Cùng lúc đó, Dương Khai đột nhiên không còn cảm giác được nó nữa, điều này khiến hắn thật sự khó hiểu, thầm nghĩ sao lại thế này, chẳng nhẽ mình thật cảm ứng sai rồi?

 

Mặc kệ có phải có Ma Thánh đang âm thầm rình mình hay không, đối phương đã không hiện thân, vậy có lẽ không có ý định ra tay, nhưng vậy thì thật khó hiểu.

 

Quản không được nhiều như vậy, Dương Khai ngự Truy Phong tiếp tục phi đi, đồng thời ném một đống linh đan vào trong miệng.

 

Liên tiếp xuyên qua hai đạo giới môn, ngay lúc sắp đến nơi, sắc mặt Dương Khai tối sầm lại.

 

Cũng không phải là chuyện xấu gì, ngược lại là chuyện tốt.

 

Hắn cảm giác khí cơ trong cơ thể đang di động, bình cảnh nhiều năm buông lỏng, có dấu hiệu muốn đột phá.

 

Dương Khai dở khóc dở cười.

 

Thời gian dài như vậy, mình vì tu vi chỉ có Đế tôn nhị tầng cảnh mà sầu, nhất là chiến bạo hai giới, sau khi vào ma vực, Dương Khai cảm giác thực lực của mình có chút không đủ dùng, mỗi khi đối mặt Bán Thánh đều là hữu tâm vô lực, luôn nghĩ khi nào thì mình mới có thể đột phá.

 

Cố tình lại đúng lúc này muốn đột phá!

 

Ngẫm lại cũng không kỳ quái, tiếp nhận được ý chí thiên địa tinh giới, tuy rằng không giúp thực lực của hắn rõ ràng tăng lên gì, nhưng tốt chỗ luôn sẽ bị che dấu và chậm rãi đến, bình cảnh buông lỏng nên có quan hệ.

 

Nếu có thể lựa chọn, Dương Khai tuyệt đối không muốn đột phá vào lúc này.

 

Hắn thử áp chế một chút, ai ngờ khí cơ kia càng áp chế càng phồng lên lợi hại.

 

Không thể tới đích cần đến rồi, đại lục biến mất cố nhiên an toàn vô cùng, nhưng thiên địa pháp tắc ở đó phá toái không chịu nổi, vốn không thích hợp đột phá.

 

Tiểu Huyền Giới lại thật đúng là một nơi vô cùng tốt a, hôm nay Tiểu Huyền Giới pháp tắc thiên địa đầy đủ hết, thiên địa linh khí nồng đậm, đủ điều kiện để Dương Khai đột phá, hơn nữa đột phá tạo ra động tĩnh, người khác cũng sẽ không phát hiện được.

 

Mà khi ý tưởng này vừa xuất hiện, trong lòng Dương Khai lại ẩn ẩn có cảm giác không ổn, cảm giác nếu mình đột phá trong Tiểu Huyền Giới, nhất định sẽ bỏ qua thứ trọng yếu gì đó, hơn nữa sẽ khiến mình tiếc nuối cả đời gì đó!

 

Không có quá nhiều do dự, Dương Khai lập tức ngự sử Truy Phong thay đổi phương hướng, phi tới Vân Ảnh đại lục.

 

Không thể đột phá trong Tiểu Huyền Giới, một là bởi vì lòng có do dự, hai là bởi vì không an toàn, nếu mình vào Tiểu Huyền Giới, như vậy Huyền Giới Châu nhất định sẽ bại lộ bên ngoài, cho dù mình che dấu, nhưng hôm nay toàn bộ các Ma Thánh điều tra tình huống mọi nơi, cũng khó đảm bảo Huyền Giới Châu sẽ không bị lộ, thần niệm các Ma Thánh cực kì cường đại, cẩn thận tìm tòi, chưa chắc không phát thiện được một hạt châu có chút không tầm thường.

 

Một khi để Ma Thánh nào đó tìm được Huyền Giới Châu, mình đã có thể thật sự thành cá trong chậu.

 

Pháp thân là chủ nhân Vân Ảnh dại lục, lựa chọn đột phá ở đó, nó có thể trợ giúp rất lớn, tối thiểu, có thể tận lực che dấu động tĩnh mình đột phá, hơn nữa Vân Ảnh đại lục là thuộc địa bàn Ngọc Như Mộng, dù có chút bại lộ, khả năng lớn Ngọc Như Mộng sẽ là người chạy tới đầu tiên.

 

Đã có quyết định, Dương Khai tiếp tục cưỡi Truy Phong phi đi, mình thì khoanh chân điều tức.

 

Đột phá sắp tới, hắn nhất định phải đảm bảo mình ở trạng thái tốt nhất, nếu không một khi đột phá thất bại, vậy chính là tuyệt đường tu luyện, loại chuyện này không thể qua loa được.

 

Thương thế trên người hắn không phải do bị người đả thương, mà là trước đó liên thủ cùng pháp thân đối phó Nguyệt Tang, Sơn Hà Chung phản chấn sở trí, nói nặng có nặng, nói nhẹ cũng có nhẹ.

 

Dưới Linh đan dược hiệu, thương thế đã dần khôi phục, còn có tố chất thân thể cường đại, Dương Khai nghĩ thời điểm đến Vân Ảnh đại lục, mình có lẽ đã có thể khôi phục lại.

 

Xuyên qua từng đạo giới môn, nửa ngày sau, Dương Khai sắp đến một chỗ giới môn thì phiền toái đến.

 

Xa xa nhìn lại, chỗ giới môn kia có không ít Ma tộc đóng giữ, kiểm tra người qua lại, Dương Khai tận mắt thấy một Ma tộc qua đường bị đoạt không gian giới đi điều tra.

 

Dương Khai tối sầm mặt, biết đây là do mình, sở dĩ trước đó không gặp, có lẽ là do tin tức còn chưa truyền đi được lâu, hôm nay chỉ sợ cả Ma vực đã làm như này.

 

Thoáng cảm ứng, Dương Khai cảm thấy may mắn, bên kia không có bán thánh trấn thủ, chỉ có mấy Ma Vương.

 

Dương Khai không muốn bại lộ hành tung, nhưng giờ thay đổi tuyến đường lại hơi vô nghĩa.

 

Trầm ngâm một trận, Dương Khai thu Truy Phong vào Huyền Giới Châu, mình lẻ loi bay ra ngoài.

 

Bay quanh gần đó, rất nhanh tìm được một Ma tộc, Ma tộc này thực lực không thấp, chừng hạ phẩm Ma Vương, thấy Dương Khai chặn đường, vừa mở miệng đó là cười lạnh vài tiếng.

 

Đáp lại hắn chính là một phen thưởng công, Dương Khai ba quyền hai cước, hạ phẩm Ma Vương này liền nằm rạp trên mặt đất.

 

Dương Khai cũng không dong dài, trực tiếp chế ngự, tay đặt trên đầu hắn, thần niệm như thủy triều phát tiết ra, xé rách phòng ngự thần thức hạ phẩm Ma Vương này, hạ thần hồn lạc ấn vào trong đầu hắn.

 

Đến khi buông tay, hạ phẩm Ma Vương kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng Dương Khai thần niệm vừa động, hắn sắc mặt đại biến, vẻ mặt khuất nhục nhìn Dương Khai: “Ngươi là ai, rốt cuộc muốn làm gì?”

 

Ma Vương vừa nghe, nhíu mày nói: “Có ý gì?”

 

“Không nên hỏi đừng hỏi, nếu không, mệnh ngươi khó bảo toàn!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ném Huyền Giới Châu qua.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.