Ngọc Như Mộng cũng muốn đi, lại bị Hoang Vô Cực lần nữa ngăn lại, chỉ có điều lúc này đây thái độ Hoang Vô Cực càng thêm mạnh mẽ, thần sắc cũng trở nên ngưng túc đến cực điểm.
Thấy hắn như vậy, Ngọc Như Mộng biết hắn muốn làm thật, vừa rồi mình có thể thoát khỏi hắn, một là mình tiên hạ thủ vi cường, thứ hai cũng là bởi vì Hoang Vô Cực cũng không muốn kéo mình lại lâu.
Nếu Hoang Vô Cực thật sự muốn ra tay, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng đối kháng.
“Ba ngày, ba ngày sau ta thả ngươi rời đi!” Hoang Vô Cực nhàn nhạt nhìn Ngọc Như Mộng, “Trước đó, đừng khiêu chiến giới hạn của ta.”
Ngọc Như Mộng lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ hắn có thể chống đỡ quá ba ngày sao?”
Nhiều Ma Thánh như vậy đuổi bắt, đừng nói ba ngày, một ngày cũng quá, lấy trạng thái hiện tại Dương Khai là không thể giữ được.
Hoang Vô Cực rủ mắt xuống: “Đó không phải chuyện của ta, cũng không do ngươi quyết định, lời ta đã nói, nếu ngươi cố ý ra tay, vậy đừng trách ta xuống tay vô tình.”
Ngay lúc Ngọc Như Mộng chuẩn bị không tiếc xé rách da mặt cũng phiả động thủ, đột nhiên thần sắc hơi động, quay đầu nhìn về phía giới môn, chợt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thấy vẻ mặt nàng khác thường, Hoang Vô Cực không khỏi nhíu nhíu mày, thần niệm trải ra, điều tra giới môn.
Nhưng không đợi hắn điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687405/chuong-3488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.