Chương trước
Chương sau
Ma Vương kia tiếp nhận Huyền Giới Châu xong, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trước mặt đã không có một bóng người, hắn không khỏi có chút nghi thần nghi quỷ, nếu trong thức hải không có lạc ấn cùng hạt châu còn trên tay, hắn nghĩ vừa rồi mình xuất hiện ảo giác.

 

Dò xét mọi nơi, muốn tìm bóng dáng người kia, trong đầu lập tức xuất hiện đau đớn khó có thể chịu được, như thể thần hồn bị xé rách.

 

Rùng mình, biết tên kia là đang trốn từ một nơi bí mật gần đó quan sát mình, tùy thời tùy chỗ đều có thể dồn mình vào chỗ chết, lần này chắc chắn chỉ là cảnh cáo.

 

Vừa rồi hắn kêu mình làm gì nhỉ? A, nuốt hạt châu vào, đi qua giới môn...

 

Nhìn Huyền Giới Châu trên tay, hắn trăm mối lo, hạt châu này trông có vẻ không có gì đặc biệt, cũng không biết có độc hay không a, trong lòng bi phẫn muốn chết, không trêu không chọc ai, đột nhiên họa trời giáng xuống, đi đâu nói rõ lí lẽ đây.

 

Nhưng thức hải đã bị người ta hạ lạc ấn, cho dù hạt châu này thật sự có độc cũng phải nuốt. Cho nên hắn chỉ hơi trầm ngâm, liền nuốt Huyền Giới Châu vào trong bụng, nghiêm mặt phi tới giới môn.

 

Không đi không được, trong thức hải rõ ràng có một cỗ khí cơ tập trung thần hồn hắn, tùy thời có thể hủy diệt!

 

Không lâu sau liền tới gần giới môn, ngẩng đầu nhìn lại, bên kia canh phòng sâm nghiêm, bốn phía giới môn được một chi đại quân Ma tộc vây chật như nêm cối, trong đó cũng có không ít khí tức Ma Vương tràn ra, kiểm tra kĩ càng Ma tộc đi qua.

 

Giờ mới hiểu được vì sao tiểu tử kia kêu mình đi qua giới môn, nguyên lai là phạm tội, nhưng rốt cuộc phạm tội gì, lại khiến nhiều đại nhân vật như vậy xuất động đến đuổi bắt?

 

Nếu không phải hắn tùy thời đều có thể để mình hồn phi phách tán, hắn nhất định sẽ đi báo một phen, nhưng cũng chỉ có nghĩ, sinh tử bị người ta nắm trên tay, nào dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

 

Trong lòng nghĩ, chỉ cần mình thông qua giới môn liền có thể trời cao biển rộng, đến lúc đó cho dù tiểu tử kia có thiên đại bổn sự cũng mơ tưởng tìm được mình, trọng binh bố phòng như vậy, tiểu tử kia không thể lặng yên không một tiếng động mà thông qua giới môn a, nếu hắn thực sự có bổn sự này, cũng không tự nhiên bắt mình làm loại chuyện này.

 

Bay đến trước giới môn, lập tức có ma tướng đưa tay ngăn hắn lại, lạnh như băng nói: “Đứng lại! Từ đâu tới đây, đi nơi nào?”

 

Ma Vương cố nặn ra vẻ tươi cười, chắp tay ôm quyền, cũng không lừa gạt... tỉ mỉ trả lời mấy vấn đề.

 

Ma tướng liếc hắn, sau đó lấy ra một bức họa đến trước mặt hắn: “Có từng thấy người này chưa?”

 

Nhìn kĩ, mí mắt hắn nhảy dựng lên, vì người trong bức họa chính là tên tiểu tử kia.

 

Trong lòng biết tiểu tử kia quả nhiên là phạm tội, vội vàng lắc đầu: “Chưa thấy qua.”

 

Ma tướng một bên đem bức hoạ cuộn tròn lại, vừa thản nhiên nói: “Nếu nhìn thấy người này, lập tức báo lại, nếu xác nhận tin tức không sai, thưởng một trăm hạt Vạn Ma Đan! Nếu có thể bắt được, thưởng năm trăm hạt!”

 

“Một trăm hạt Vạn Ma Đan!” Nghe vậy, Ma Vương không khỏi kinh hô một tiếng, mắt cũng đỏ lên.

 

Đây là cái khái niệm gì, nếu có nhiều Vạn Ma Đan như vậy, nửa đời sau cũng không phải phát sầu, cho tới bây giờ chỉ có Ma Thánh mới có thể một lần xuất ra nhiều Vạn Ma Đan như vậy, chính là Bán Thánh cũng không được.

 

Nhịn không được nuốt nước miếng một, chút nữa là thốt ra ta biết hắn, nhưng suy nghĩ lại cái mạng nhỏ của mình, vẫn là đem lời cấp tốc nuốt xuống.

 

Vạn Ma Đan cố nhiên rất tốt, nhưng cũng phải có mệnh để dùng a, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, được Vạn Ma Đan thì có ích gì.

 

Cẩn thận hỏi: “Tiểu tử này phạm tội gì?”

 

Kia ma tướng nói: “Hỏng đại sự của chư vị Thánh Tôn, hôm nay bị tất cả các Thánh Tôn cùng truy nã hắn.”

 

Lại còn có quan hệ cùng Thánh Tôn, hơn nữa là rất nhiều Thánh Tôn... Nghe đến đó, trán hắn toát mồ hôi, mơ hồ cảm giác mình vô tình bị cuốn vào trong một chuyện cực kì ghê gớm.

 

Lại trải qua kiểm tra kĩ càng, không gian giới cũng bị lấy mất, kiểm tra xong mới được cho đi.

 

Âm thầm quyết định, chỉ cần vừa thông qua giới môn, sau khi xác nhận an toàn sẽ lập tức tìm người mật báo, năm trăm hạt Vạn Ma Đan, hắn không có bản sự lấy được, nhưng lấy một trăm hạt chắc vẫn có thể a?

 

Lúc sai, hắn đã thông qua giới môn, đi tới một đại lục khác, lấm la lấm lét quan sát xung quanh, cắn răng mở miệng nói: “Chuyện ngươi giao ta đã thay ngươi hoàn thành, không còn chuyện gì khác chứ.”

 

Bốn phía lặng ngắt như tờ, không người trả lời.

 

Ha ha ha, biết là tiểu tử kia không có khả năng thông qua giới môn, trong lòng mừng rỡ, thoáng phân biệt phương hướng, vội vàng bay đi, hai mắt hắn đỏ sẫm, như thể thấy được một trăm hạt Vạn Ma Đan đã ở trong túi mình.

 

Nhưng đúng lúc này, thức hải lại khẽ đau xót.

 

Cả người hắn lảo đảo, thiếu chút nữa từ giữa không trung lao xuống, sau khi ổn định lại, người lại đổ mồ hôi lạnh, quan sát xung quanh.

 

Không thể nào, đây đã là một đại lục khác, tiểu tử kia sao còn có thể ảnh hưởng mình, chẳng nhẽ hắn ở gần đây? Không đúng, nếu hắn thật sự có thể thần không biết quỷ không hay thông qua giới môn, sao còn cần mình làm như vậy?

 

Đang nghi thần nghi quỷ, đau đớn trong thức hải lại tăng thêm, sợ tới mức hắn vội vàng kêu lên: “Ta không có bại lộ ngươi, có lời hảo hảo nói!”

 

Nói xong, đau đớn cũng biến mất, không đợi hắn nghĩ được gì nữa, đau đớn lại lần nữa đánh úp tới.

 

Cứ vòng đi vòng lại nhiều lần như thế, Ma Vương này cũng đã triệt để sợ hãi, vẻ mặt cầu xin nói: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, ngươi nói đi, đừng tra tấn ta như vậy nữa.”

 

Cái loại thần hồn tùy thời tùy chỗ đều có nguy cơ bị phá hủy này, dày vò quả thực khủng khiếp.

 

Nhưng mặc cho hắn nói như thế nào, tiểu tử kia cũng không có lời đáp lại.

 

Hơn nửa ngày sau, Ma Vương mới đột nhiên nhớ tới hạt châu, mở miệng, thi pháp phun hạt châu kia ra, vẻ mặt kinh nghi bất định.

 

Mà ngay lúc hạt châu bị nhổ ra, thân ảnh tên đáng ghét tra tấn hắn xuất hiện trước mặt.

 

Dương Khai hừ nhẹ nói: “Còn tưởng ngươi quên ta rồi.” Nếu người này còn chậm trễ thêm mà không nhổ Huyền Giới Châu ra, Dương Khai cũng chỉ có thể phá thể mà ra, đến lúc đó hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

 

Như xong, liền lấy lại Huyền Giới Châu.

 

Ma Vương trừng lớn mắt nhìn Dương Khai, lại nhìn nhìn Huyền Giới Châu, lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi...”

 

Dương Khai phụng phịu nói: “Chuyện của ta ngươi không cần quản nhiều, ta cần đi Vân Ảnh đại lục, xem vừa rồi ngươi biểu hiện không tệ, để ngươi dẫn ta đi Vân Ảnh đại lục đi.”

 

Nghe lời ấy, trong lòng Ma vương kêu rên không thôi, nhưng ở dưới mái hiên người ta, cũng không thể không cúi đầu, nội tâm nghẹn khuất tột đỉnh.

 

Dương Khai cũng không để ý đến hắn, trực tiếp tung đầu hổ chiến xa, hướng Ma vương vẫy tay một cái, cưỡi lên trên, Ma vương đi lên sau, Dương Khai cũng đã đặt ra lộ tuyến, thúc dục đế nguyên, chiến xa hóa thành lưu quang phi đi.

 

Có kinh nghiệm phối hợp một lần, lần tiếp dễ làm hơn.

 

Mỗi khi đến gần giới môn, Dương Khai đều sẽ trốn vào Huyền Giới Châu, sau đó để Ma vương nuốt Huyền Giới Châu vào, thông qua tầng tầng phòng ngự, tiến vào một đại lục khác.

 

Đợi cho đến nơi an toàn, Dương Khai lại đi ra ngự sử hổ đầu chiến xa bay nhanh đi.

 

Kể từ đó, tuy rằng lãng phí không ít thời gian, nhưng thắng ở an toàn.

 

Ai cũng sẽ không nghĩ đến, Dương Khai lại ẩn thân trong một hạt châu mà dễ dàng thông qua Ma tộc nghiêm mật phòng bị, có lẽ Ngọc Như Mộng có thể thấy rõ điểm này, nhưng nàng cũng tuyệt đối không nói cho người khác.

 

Bốn năm ngày sau, rốt cục đến địa bàn Ngọc Như Mộng.

 

Không như địa bàn các Ma Thánh khác, địa bàn Ngọc Như Mộng không có dấu vết bố trí phòng vệ, đây có lẽ cũng là mảnh đất duy nhất cả ma vực không có bố trí phòng vệ.

 

Dương Khai cũng thoáng cảm thấy tâm an.

 

Lại đi qua thêm vài đại lục, mới tới Vân Ảnh đại lục.

 

“Đấy chính là Vân Ảnh đại lục, Dương đại nhân, yêu cầu của ngươi ta đã hoàn thành, bây giờ... Có thể để ta rời đi được không?” Sau khi đến Vân Ảnh, Hoắc Luân vẻ mặt lắp bắp nhìn Dương Khai, tuy rằng biết rõ không nhiều hy vọng, nhưng rốt cục vẫn phải hỏi.

 

Mấy ngày ở chung, tuy rằng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng tối thiểu cũng biết tên đối phương.

 

Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

 

Hoắc Luân sắc mặt tái nhợt, lui lại mấy bước, bi phẫn nói: “Đại nhân nhất định phải dí ta vào chỗ chết sao?”

 

Thật đúng là tai bay vạ gió, tự nhiên gặp phải sinh tử chi kiếp, thật sự là xui xẻo hết mức, âm thầm hạ quyết tâm, nếu Dương Khai thật sự muốn hắn chết, hắn nhất định cũng phải cắn được Dương Khai một miếng.

 

“Vậy không đến mức đó. Mặc kệ nói như thế nào, ngươi vẫn là có đại ân với ta, giết ngươi thì có vẻ bất cận nhân tình, nhưng thả ngươi cũng không có khả năng.” Dương Khai khẽ cười một tiếng, nhấc tay giơ Huyền Giới Châu lên nói: “Chắc ngươi cũng đã đoán được diệu dụng của thứ này.”

 

Hoắc Luân nhìn Huyền Giới Châu, bất đắc dĩ gật đầu.

 

Nhiều ngay như vậy, Dương Khai tiến tiến xuất xuất, đều ở dưới mí mắt hắn, trừ phi là tên ngốc mới không đoán ra Huyền Giới Châu huyền diệu.

 

Hoắc Luân biểu tình hơi do dự giãy dụa, rất nhanh liền cười khổ một tiếng: “Ta còn có lựa chọn khác sao?” Khi nói, cả người cũng thả lỏng xuống, một bộ nhận mệnh.

 

“Sáng suốt!” Dương Khai đưa tay hướng phía hắn, thôi động không gian pháp tắc, thu hắn vào Huyền Giới Châu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.