Chương trước
Chương sau
Chỉ là bị uy năng của Đế Tuyệt đan xẹt qua một chút, Dương Khai đã cảm giác sau lưng mình bị xé nát, ngũ tạng dời chỗ, không cần dùng thần niệm kiểm tra, Dương Khai cũng biết lưng mình lúc này đã bầy nhầy đẫm máu.

Nếu không phải mình tinh thông lực lượng không gian, lại quyết đoán bỏ chạy, chỉ sợ lúc này đã không còn cặn bã.

Hắn thở hổn hển, sắc mặt tái trắng, cố gắng xuyên qua biển vẫn thạch, tìm một cái vẫn thạch khá lớn ẩn thân vào, sau đó tế ra Huyền Giới Châu, người chợt lóe đã tiến vào trong.

Biển vẫn thạch này vẫn ở trạng thái di động, theo lực lượng không rõ, chảy vào sâu trong Tinh Vực vô biên vô tận, không biết về nơi nào, nhưng hiện tại Dương Khai cũng bất chấp, trị thương quan trọng hơn.

Ở gần vườn thuốc, Dương Khai ngồi xuống, mở nhẫn không gian lấy ra một nắm linh đan trị thương nhét vào miệng, sau đó vận chuyển huyền công hóa giải dược hiệu, đồng thời tụ tập khí tức sinh mệnh của Bất Lão Thụ để sử dụng.

Lần này bị Phong Khê làm trọng thương, nhưng Dương Khai không lo lắng, thể chất của hắn cực kỳ mạnh mẽ, huống gì trong vườn thuốc còn trồng một gốc Bất Lão Thụ, chỉ cần hắn không tắt thở tại trận, sẽ có ngày hắn khôi phục hoàn toàn.

Mà vì trốn khỏi uy năng Đế Tuyệt đan bao phủ, Dương Khai một hơi thiêu đốt không ít tinh huyết, làm thân thể suy yếu vô cùng, cần rất nhiều thời gian để tĩnh dưỡng.

Trong Toái Tinh Hải, mưa gió xoay vần, hơn vạn tinh nhuệ Đạo Nguyên Cảnh từ Tinh Giới tràn vào, tìm kiếm cơ duyên, tìm kiếm thiên đạo võ đạo cao hơn, để có thể thăng cấp Đế Tôn.

Trong biển vẫn thạch, Dương Khai bế quan không ra, tập trung trị thương.

Thời gian thoáng cái qua 1 tháng, Dương Khai từ từ mở mắt, thở ra một hơi, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Hắn không ngờ lần này mình trị thương lâu đến thế, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Không hổ là Đế Tuyệt đan do cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh ngưng luyện ra, uy lực Vấn Tình Nhất Chỉ làm hắn bị thương, còn có một chút lực lượng đặc thù xâm nhập vào người.

Chính vì trục xuất lực lượng này, Dương Khai mới tốn suốt 1 tháng, bằng không, với thể chất của hắn cùng Bất Lão Thụ, chỉ cần vài ngày là đã khỏi hẳn.

Thương thế đã lành, không để lại di chứng gì, thực lực khôi phục trạng thái đỉnh cao, Dương Khai không vội rời Huyền Giới Châu, đầu tiên dùng thần niệm quét qua, tra xét tình hình bên ngoài. Phát hiện xung quanh một mảnh vắng lặng, không có nửa bóng người.

Xác định an toàn, hắn mới lật tay, sau đó 4 hạt châu màu sắc khác nhau xuất hiện.

4 hạt châu này, chính là bốn châu xuân hạ thu đông, là vật của Tuế Nguyệt Đại Đế để lại.

Thật lâu trước kia, Dương Khai đã suy đoán gom đủ bốn châu xuân hạ thu đông sẽ có thu hoạch không tưởng, đáng tiếc vẫn vô duyên gặp được châu mùa đông, không ngờ lần này đến Băng Tâm Cốc lại lấy được.

Đế Tuyệt đan của Phong Khê làm hắn ý thức được nguy cơ, thực lực của hắn hiện tại quả thật không ngại võ giả ngang cấp, nhưng không thể không phòng bị những võ giả này còn có đòn sát thủ.

Phong Khê có một viên Đế Tuyệt đan, ai dám khẳng định kẻ địch tiếp theo sẽ không có? Dù không có Đế Tuyệt đan, có thể còn bài tẩy khác?

Dù sao võ giả có thể đến Toái Tinh Hải đều là hạng tinh anh, rất nhiều người là con cháu các Đế Tôn Cảnh hùng mạnh, đệ tử tinh nhuệ các tông môn đứng đầu.

Trong những người này, có rất nhiều người không thể coi thường, coi thường bọn họ thì sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh.

Cho nên Dương Khai vội vàng muốn tăng lên thực lực, hiện tại hắn đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tăng lên nữa sẽ là Đế Tôn Cảnh. Nhưng mà Đế Tôn Cảnh làm sao dễ thăng cấp như vậy, cơ duyên chưa tới, Dương Khai cũng không biết khi nào mình mới nhìn tới huyền bí Đế Tôn.

Nếu không thể đột phá, vậy chỉ có thể tập trung vào bí thuật.

Bốn châu xuân hạ thu đông rõ ràng là lựa chọn tốt nhất, hiểu được chúng, có khi sẽ nhận được truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế.

Tuế Nguyệt Đại Đế tinh thông lực lượng năm tháng, ở thời đại của ngài ấy cũng là cường giả đứng đầu, nếu có thể nhận được truyền thừa, vậy thì thực lực sẽ tăng lên rất lớn.

Cho nên Dương Khai không chần chờ, lấy ra Tứ Quý Châu bắt đầu tìm hiểu, kỳ vọng có thu hoạch.

Nói tới cũng lạ, ở trong cấm địa Băng Tâm Cốc, châu mùa đông gặp châu mùa hạ, hai bên còn sinh ra cộng hưởng, nhưng khi 4 hạt châu tụ tập lại, chúng lại không có chút phản ứng nào.

Dương Khai không biết làm sao mới kích hoạt được uy năng Tứ Quý Châu, đành phải cầm trong tay, vận chuyển huyền công lẳng lặng cảm ngộ.

Hắn cũng không nóng vội, mà giữ tâm tình bình ổn.

Dần dần, cả người đi vào trạng thái không minh, đầu trống rỗng, thả lỏng thân tâm, đặt mình vào trong mây, tâm thần trôi nổi. Hắn hoàn toàn quên mất đây là chỗ nào, quên mất mình đến làm gì, cả người chìm đắm trong cảm giác làm người ta không rút ra được.

Nửa tháng trôi qua. Một tháng trôi qua. Hai tháng trôi qua...

Tứ Quý Châu vẫn không chút phản ứng, nhưng Dương Khai lại điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa trong Tiểu Huyền Giới, làm cho nguyên lực càng thêm tinh thuần hùng hổn, cảnh giới Đạo Nguyên tam tầng cảnh vững vàng kéo lên, sắp đạt tới trạng thái đỉnh cao.

Ba tháng sau, Dương Khai đột nhiên chấn động tâm thần, một loại chấn động sâu trong tâm linh làm hắn kinh động, tiếp theo cảm giác nóng rực truyền ra từ bàn tay. Hắn mở mắt, chỉ thấy hào quang lan tỏa trong bàn tay, như dải lụa bay múa quanh người hắn.

Trong hào quang bốn màu, mỗi một loại hào quang đều thai nghén ý cảnh cùng lực lượng pháp tắc đặc thù bốn loại pháp tắc qua lại với nhau, có đặc tính ngũ hành tương sinh tương khắc.

Lực lượng bốn mùa!

Dương Khai giật mình, ý thức được mình vô tình vận chuyển uy năng Tứ Quý Châu, lại cảm nhận, Tứ Quý Châu nằm trong tay mình hiện tại lại không thấy bóng, chỉ còn bốn hào quang bay quanh người.

Dương Khai liền hiểu được đây là cơ duyên của mình, không dám chậm trễ, lại nhắm mắt, tâm thần chìm xuống, liều mạng cảm ngộ.

Không giống trạng thái không linh minh tưởng mấy tháng trước, lần này hắn cảm ngộ có mục tiêu.

Tâm thần vừa thả ra, hắn cảm nhận được bốn loại lực lượng pháp tắc đặc thù, gió xuân dễ chịu, ngày hè nóng bức, mùa thu tiêu điều, tuyết đông bao phủ. Chúng tạo thành luân hồi đặc biệt, lực lượng bốn mùa không ngừng giao thoa, năm tháng biến ảo đổi thay, vĩnh viển không ngừng, liên miên không dứt.

Dương Khai liền chìm đắm trong đó, quên mất khái niệm thời gian.

Toàn thân như kẻ bị thời gian trục xuất, da mặt già đi, chỉ trong một nén nhang đã thành cụ già bảy mươi, tóc hoa râm, đến mức giới hạn lại thay đổi hoàn toàn, quay về thời đại thanh niên tươi trẻ, cứ thế lặp lại, cực kỳ cổ quái.

Pháp tắc bốn mùa tuôn trào, ngay cả hoàn cảnh xung quanh Dương Khai cũng không ngừng biến đổi.

Các linh dược trồng ở vườn thuốc cũng trải qua năm tháng luân hồi trong thời gian cực ngắn, điên cuồng lớn lên, ngoài Bất Lão Thụ cùng Thương Thụ không chịu lực lượng pháp tắc ảnh hưởng ra, các linh thảo linh dược khác đều phát triển mạnh mẽ.

Dương Khai cảm giác mình như trong mộng, ở trong mơ, hắn không ngừng qua lại giữa hai giai đoạn trẻ tuổi cùng già nua, dùng thân thể mình ghi nhớ cảm giác năm tháng trôi đi, dùng thân tâm cảm nhận khái niệm thời gian thấm thoát.

Dần dần, trong lòng hắn có ý tưởng mờ nhạt.

Hắn muốn nhìn rõ những ý tưởng này, nhưng lại như có một lớp màng mỏng che phía trước, làm sao cũng không xuyên thấu qua được.

Mỗi lần thân thể luân hồi, cũng làm ý tưởng mờ nhạt này rõ ràng hơn một chút.

Đến khoảng khắc cuối cùng, ý tưởng mờ nhạt biến thành hiểu ra.

Dương Khai lập tức tỉnh lại từ trong ác mộng trầm luân, thần thái sáng lạn, ánh mắt sáng ngời như sao trời.

Hào quang bốn màu vẫn quay quanh người hắn, bay múa lên xuống, giống như bốn dải lụa màu.

Dương Khai không động đậy, sắc mặt trang nghiệm, hai tay nhanh chóng kết thành dấu ấn huyền diệu, miệng thì thào: - Năm tháng thăng trầm, như thoa như mộng!

Lời nói rất chậm, động tác càng chậm hơn.

Nhưng hắn vừa dứt lời, một cái dấu ấn huyền diệu cũng vừa kết xong.

Lập tức, hào quang bốn máu quấn quanh người hắn như nhận được chỉ lệnh, biến thành những đốm sáng, chui vào các yếu huyệt trên người.

Oành...

Khí tráng vô hình với Dương Khai làm trung tâm, bùng nổ lan tỏa khắp nơi, thanh thế kinh người.

Đợi cho ổn định lại, ánh mắt Dương Khai lóe lên kỳ dị, giật mình: - Đây là lực lượng pháp tắc thời gian! Tuế Nguyệt Đại Đế, quả nhiên khủng bố!

Trên đời này có thể ngang hàng với lực lượng pháp tắc không gian, cũng chỉ có lực lượng pháp tắc thời gian. Hai loại lực lượng pháp tắc này, bất kể loại nào đều là tồn tại cùng cực, nhập môn khó, tu luyện càng khó.

Dương Khai có thể tinh thông lực lượng không gian, cũng là cơ duyên trùng hợp.

Con đường tu luyện của hắn, cũng đụng phải một ít võ giả nhập môn lực lượng không gian, nhưng nếu nói tinh thông, ngoài bản thân hắn ra, ước chừng cũng chỉ có Lý Vô Y mà Mạc Tiểu Thất từng nhắc.

Lý Vô Y tinh thông lực lượng không gian, có danh nổi tiếng ở Tinh Giới, nhưng người ta là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, trên cơ bản không ai dám đi gây chuyện với hắn.

Lực lượng không gian ít ra còn có người nhập môn, nhưng mà trước giờ Dương Khai chưa từng thấy có người tu luyện lực lượng thời gian.

So sánh như vậy, pháp tắc thời gian còn khó nắm giữ hơn pháp tắc không gian.

Nhưng mà Tuế Nguyệt Đại Đế lại tu luyện nó đến tầng thứ cực cao!

Dương Khai vốn tưởng lực lượng bốn mùa là bốn mùa giao thoa, năm tháng thay đổi, nhưng lần này cảm ngộ ngưng tụ xong, hắn mới hiểu được, Tuế Nguyệt Đại Đế đã thăng hoa lực lượng bốn mùa đến tầng thứ pháp tắc thời gian, đồng thời cũng có trình độ rất cao.

Mà nhờ phúc của Tuế Nguyệt Đại Đế, thu được lực lượng Tứ Quý Châu, Dương Khai hiện tại coi như nhập môn trên pháp tắc thời gian.

Từ xưa đến nay, có thể đồng thời tu luyện pháp tắc không gian cùng thời gian, không biết có phải chỉ có mỗi mình hắn. Chỉ là bị uy năng của Đế Tuyệt đan xẹt qua một chút, Dương Khai đã cảm giác sau lưng mình bị xé nát, ngũ tạng dời chỗ, không cần dùng thần niệm kiểm tra, Dương Khai cũng biết lưng mình lúc này đã bầy nhầy đẫm máu.

Nếu không phải mình tinh thông lực lượng không gian, lại quyết đoán bỏ chạy, chỉ sợ lúc này đã không còn cặn bã.

Hắn thở hổn hển, sắc mặt tái trắng, cố gắng xuyên qua biển vẫn thạch, tìm một cái vẫn thạch khá lớn ẩn thân vào, sau đó tế ra Huyền Giới Châu, người chợt lóe đã tiến vào trong.

Biển vẫn thạch này vẫn ở trạng thái di động, theo lực lượng không rõ, chảy vào sâu trong Tinh Vực vô biên vô tận, không biết về nơi nào, nhưng hiện tại Dương Khai cũng bất chấp, trị thương quan trọng hơn.

Ở gần vườn thuốc, Dương Khai ngồi xuống, mở nhẫn không gian lấy ra một nắm linh đan trị thương nhét vào miệng, sau đó vận chuyển huyền công hóa giải dược hiệu, đồng thời tụ tập khí tức sinh mệnh của Bất Lão Thụ để sử dụng.

Lần này bị Phong Khê làm trọng thương, nhưng Dương Khai không lo lắng, thể chất của hắn cực kỳ mạnh mẽ, huống gì trong vườn thuốc còn trồng một gốc Bất Lão Thụ, chỉ cần hắn không tắt thở tại trận, sẽ có ngày hắn khôi phục hoàn toàn.

Mà vì trốn khỏi uy năng Đế Tuyệt đan bao phủ, Dương Khai một hơi thiêu đốt không ít tinh huyết, làm thân thể suy yếu vô cùng, cần rất nhiều thời gian để tĩnh dưỡng.

Trong Toái Tinh Hải, mưa gió xoay vần, hơn vạn tinh nhuệ Đạo Nguyên Cảnh từ Tinh Giới tràn vào, tìm kiếm cơ duyên, tìm kiếm thiên đạo võ đạo cao hơn, để có thể thăng cấp Đế Tôn.

Trong biển vẫn thạch, Dương Khai bế quan không ra, tập trung trị thương.

Thời gian thoáng cái qua 1 tháng, Dương Khai từ từ mở mắt, thở ra một hơi, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Hắn không ngờ lần này mình trị thương lâu đến thế, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Không hổ là Đế Tuyệt đan do cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh ngưng luyện ra, uy lực Vấn Tình Nhất Chỉ làm hắn bị thương, còn có một chút lực lượng đặc thù xâm nhập vào người.

Chính vì trục xuất lực lượng này, Dương Khai mới tốn suốt 1 tháng, bằng không, với thể chất của hắn cùng Bất Lão Thụ, chỉ cần vài ngày là đã khỏi hẳn.

Thương thế đã lành, không để lại di chứng gì, thực lực khôi phục trạng thái đỉnh cao, Dương Khai không vội rời Huyền Giới Châu, đầu tiên dùng thần niệm quét qua, tra xét tình hình bên ngoài. Phát hiện xung quanh một mảnh vắng lặng, không có nửa bóng người.

Xác định an toàn, hắn mới lật tay, sau đó 4 hạt châu màu sắc khác nhau xuất hiện.

4 hạt châu này, chính là bốn châu xuân hạ thu đông, là vật của Tuế Nguyệt Đại Đế để lại.

Thật lâu trước kia, Dương Khai đã suy đoán gom đủ bốn châu xuân hạ thu đông sẽ có thu hoạch không tưởng, đáng tiếc vẫn vô duyên gặp được châu mùa đông, không ngờ lần này đến Băng Tâm Cốc lại lấy được.

Đế Tuyệt đan của Phong Khê làm hắn ý thức được nguy cơ, thực lực của hắn hiện tại quả thật không ngại võ giả ngang cấp, nhưng không thể không phòng bị những võ giả này còn có đòn sát thủ.

Phong Khê có một viên Đế Tuyệt đan, ai dám khẳng định kẻ địch tiếp theo sẽ không có? Dù không có Đế Tuyệt đan, có thể còn bài tẩy khác?

Dù sao võ giả có thể đến Toái Tinh Hải đều là hạng tinh anh, rất nhiều người là con cháu các Đế Tôn Cảnh hùng mạnh, đệ tử tinh nhuệ các tông môn đứng đầu.

Trong những người này, có rất nhiều người không thể coi thường, coi thường bọn họ thì sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh.

Cho nên Dương Khai vội vàng muốn tăng lên thực lực, hiện tại hắn đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tăng lên nữa sẽ là Đế Tôn Cảnh. Nhưng mà Đế Tôn Cảnh làm sao dễ thăng cấp như vậy, cơ duyên chưa tới, Dương Khai cũng không biết khi nào mình mới nhìn tới huyền bí Đế Tôn.

Nếu không thể đột phá, vậy chỉ có thể tập trung vào bí thuật.

Bốn châu xuân hạ thu đông rõ ràng là lựa chọn tốt nhất, hiểu được chúng, có khi sẽ nhận được truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế.

Tuế Nguyệt Đại Đế tinh thông lực lượng năm tháng, ở thời đại của ngài ấy cũng là cường giả đứng đầu, nếu có thể nhận được truyền thừa, vậy thì thực lực sẽ tăng lên rất lớn.

Cho nên Dương Khai không chần chờ, lấy ra Tứ Quý Châu bắt đầu tìm hiểu, kỳ vọng có thu hoạch.

Nói tới cũng lạ, ở trong cấm địa Băng Tâm Cốc, châu mùa đông gặp châu mùa hạ, hai bên còn sinh ra cộng hưởng, nhưng khi 4 hạt châu tụ tập lại, chúng lại không có chút phản ứng nào.

Dương Khai không biết làm sao mới kích hoạt được uy năng Tứ Quý Châu, đành phải cầm trong tay, vận chuyển huyền công lẳng lặng cảm ngộ.

Hắn cũng không nóng vội, mà giữ tâm tình bình ổn.

Dần dần, cả người đi vào trạng thái không minh, đầu trống rỗng, thả lỏng thân tâm, đặt mình vào trong mây, tâm thần trôi nổi. Hắn hoàn toàn quên mất đây là chỗ nào, quên mất mình đến làm gì, cả người chìm đắm trong cảm giác làm người ta không rút ra được.

Nửa tháng trôi qua. Một tháng trôi qua. Hai tháng trôi qua...

Tứ Quý Châu vẫn không chút phản ứng, nhưng Dương Khai lại điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa trong Tiểu Huyền Giới, làm cho nguyên lực càng thêm tinh thuần hùng hổn, cảnh giới Đạo Nguyên tam tầng cảnh vững vàng kéo lên, sắp đạt tới trạng thái đỉnh cao.

Ba tháng sau, Dương Khai đột nhiên chấn động tâm thần, một loại chấn động sâu trong tâm linh làm hắn kinh động, tiếp theo cảm giác nóng rực truyền ra từ bàn tay. Hắn mở mắt, chỉ thấy hào quang lan tỏa trong bàn tay, như dải lụa bay múa quanh người hắn.

Trong hào quang bốn màu, mỗi một loại hào quang đều thai nghén ý cảnh cùng lực lượng pháp tắc đặc thù bốn loại pháp tắc qua lại với nhau, có đặc tính ngũ hành tương sinh tương khắc.

Lực lượng bốn mùa!

Dương Khai giật mình, ý thức được mình vô tình vận chuyển uy năng Tứ Quý Châu, lại cảm nhận, Tứ Quý Châu nằm trong tay mình hiện tại lại không thấy bóng, chỉ còn bốn hào quang bay quanh người.

Dương Khai liền hiểu được đây là cơ duyên của mình, không dám chậm trễ, lại nhắm mắt, tâm thần chìm xuống, liều mạng cảm ngộ.

Không giống trạng thái không linh minh tưởng mấy tháng trước, lần này hắn cảm ngộ có mục tiêu.

Tâm thần vừa thả ra, hắn cảm nhận được bốn loại lực lượng pháp tắc đặc thù, gió xuân dễ chịu, ngày hè nóng bức, mùa thu tiêu điều, tuyết đông bao phủ. Chúng tạo thành luân hồi đặc biệt, lực lượng bốn mùa không ngừng giao thoa, năm tháng biến ảo đổi thay, vĩnh viển không ngừng, liên miên không dứt.

Dương Khai liền chìm đắm trong đó, quên mất khái niệm thời gian.

Toàn thân như kẻ bị thời gian trục xuất, da mặt già đi, chỉ trong một nén nhang đã thành cụ già bảy mươi, tóc hoa râm, đến mức giới hạn lại thay đổi hoàn toàn, quay về thời đại thanh niên tươi trẻ, cứ thế lặp lại, cực kỳ cổ quái.

Pháp tắc bốn mùa tuôn trào, ngay cả hoàn cảnh xung quanh Dương Khai cũng không ngừng biến đổi.

Các linh dược trồng ở vườn thuốc cũng trải qua năm tháng luân hồi trong thời gian cực ngắn, điên cuồng lớn lên, ngoài Bất Lão Thụ cùng Thương Thụ không chịu lực lượng pháp tắc ảnh hưởng ra, các linh thảo linh dược khác đều phát triển mạnh mẽ.

Dương Khai cảm giác mình như trong mộng, ở trong mơ, hắn không ngừng qua lại giữa hai giai đoạn trẻ tuổi cùng già nua, dùng thân thể mình ghi nhớ cảm giác năm tháng trôi đi, dùng thân tâm cảm nhận khái niệm thời gian thấm thoát.

Dần dần, trong lòng hắn có ý tưởng mờ nhạt.

Hắn muốn nhìn rõ những ý tưởng này, nhưng lại như có một lớp màng mỏng che phía trước, làm sao cũng không xuyên thấu qua được.

Mỗi lần thân thể luân hồi, cũng làm ý tưởng mờ nhạt này rõ ràng hơn một chút.

Đến khoảng khắc cuối cùng, ý tưởng mờ nhạt biến thành hiểu ra.

Dương Khai lập tức tỉnh lại từ trong ác mộng trầm luân, thần thái sáng lạn, ánh mắt sáng ngời như sao trời.

Hào quang bốn màu vẫn quay quanh người hắn, bay múa lên xuống, giống như bốn dải lụa màu.

Dương Khai không động đậy, sắc mặt trang nghiệm, hai tay nhanh chóng kết thành dấu ấn huyền diệu, miệng thì thào: - Năm tháng thăng trầm, như thoa như mộng!

Lời nói rất chậm, động tác càng chậm hơn.

Nhưng hắn vừa dứt lời, một cái dấu ấn huyền diệu cũng vừa kết xong.

Lập tức, hào quang bốn máu quấn quanh người hắn như nhận được chỉ lệnh, biến thành những đốm sáng, chui vào các yếu huyệt trên người.

Oành...

Khí tráng vô hình với Dương Khai làm trung tâm, bùng nổ lan tỏa khắp nơi, thanh thế kinh người.

Đợi cho ổn định lại, ánh mắt Dương Khai lóe lên kỳ dị, giật mình: - Đây là lực lượng pháp tắc thời gian! Tuế Nguyệt Đại Đế, quả nhiên khủng bố!

Trên đời này có thể ngang hàng với lực lượng pháp tắc không gian, cũng chỉ có lực lượng pháp tắc thời gian. Hai loại lực lượng pháp tắc này, bất kể loại nào đều là tồn tại cùng cực, nhập môn khó, tu luyện càng khó.

Dương Khai có thể tinh thông lực lượng không gian, cũng là cơ duyên trùng hợp.

Con đường tu luyện của hắn, cũng đụng phải một ít võ giả nhập môn lực lượng không gian, nhưng nếu nói tinh thông, ngoài bản thân hắn ra, ước chừng cũng chỉ có Lý Vô Y mà Mạc Tiểu Thất từng nhắc.

Lý Vô Y tinh thông lực lượng không gian, có danh nổi tiếng ở Tinh Giới, nhưng người ta là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, trên cơ bản không ai dám đi gây chuyện với hắn.

Lực lượng không gian ít ra còn có người nhập môn, nhưng mà trước giờ Dương Khai chưa từng thấy có người tu luyện lực lượng thời gian.

So sánh như vậy, pháp tắc thời gian còn khó nắm giữ hơn pháp tắc không gian.

Nhưng mà Tuế Nguyệt Đại Đế lại tu luyện nó đến tầng thứ cực cao!

Dương Khai vốn tưởng lực lượng bốn mùa là bốn mùa giao thoa, năm tháng thay đổi, nhưng lần này cảm ngộ ngưng tụ xong, hắn mới hiểu được, Tuế Nguyệt Đại Đế đã thăng hoa lực lượng bốn mùa đến tầng thứ pháp tắc thời gian, đồng thời cũng có trình độ rất cao.

Mà nhờ phúc của Tuế Nguyệt Đại Đế, thu được lực lượng Tứ Quý Châu, Dương Khai hiện tại coi như nhập môn trên pháp tắc thời gian.

Từ xưa đến nay, có thể đồng thời tu luyện pháp tắc không gian cùng thời gian, không biết có phải chỉ có mỗi mình hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.