Chương trước
Chương sau
Đưa mắt nhìn ra, trên đầu mọi người xuất hiện một cái Tinh Vực thu nhỏ vô số lần, nhìn cực kỳ huyền diệu.

Một loại biến hóa khó lường truyền ra từ trong cánh cửa tinh quang, cảm nhận hơi thở này, mọi người đều chấn động.

Sau đó, cánh cửa tinh quang đột nhiên phủ xuống, trực tiếp bao phủ mười mấy người.

Hào quang chói lọi bùng lên, mọi người không mở mắt được, đợi khi ánh sáng tan đi, mười mấy người bị tinh quang bao phủ đã biến mất.

Tình cảnh này, đồng loạt xảy ra ở các nơi trên Tinh Giới, bốn vực lớn, ngàn vạn võ giả Đạo Nguyên Cảnh đi vào Toái Tinh Hải.

Băng Luân Thành, trên khán đài, Phong Huyền lạnh lùng liếc Băng Vân, đứng dậy thản nhiên rời đi.

Trước khi đi cũng không nói thừa một câu.

Hiện tại nói cái gì cũng không có ý nghĩa, người trẻ tuổi đều vào Toái Tinh Hải, hôn sự giữa Vấn Tình Tông và Băng Tâm Cốc chỉ có thể chờ Phong Khê cùng Tử Vũ bình yên trở về rồi nói, phàm là có một người bỏ mạng trong đó, vậy hôn sự này nhất định sẽ bãi bỏ.

Băng Vân rõ ràng không có ý ngăn cản, dù nàng không ngại Phong Huyền, nhưng thực lực thân phận đến mức bọn họ, mỗi lời mỗi hành động đều có liên lụy rất lớn.

..............

Trong hư không trống vắng lạnh băng, hành tinh vỡ nát tan hoang, không một chút linh khí, lốc xoáy tinh không tràn lan, rít gào quét qua thổi lại, biển vẫn thạch rộng lớn như vĩnh viễn không tới cuối, vắt ngang thiên địa.

Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, tựa như thế giới chưa chia tách, thiên địa chưa mở ra, mọi thứ còn trong hỗn độn nguyên thủy.

Đột nhiên, trong hư không lấp lánh ánh sáng, đợi khi tan đi, Dương Khai lại quỷ dị xuất hiện.

Lúc ở trên lôi đài, hắn bị tinh quang bao phủ, lập tức nhận ra dao động lực lượng không gian quấn quanh người, hắn rất quen thuộc cảm giác này, biết rõ đây là dấu hiệu truyền tống khoảng cách xa.

Xem ra sở dĩ Tinh Ấn trở thành bằng chứng đi vào Toái Tinh Hải, là bởi nó chính là điểm kết nối truyền tống khoảng cách xa, không có Tinh Ấn thì không thể truyền tống vào Toái Tinh Hải.

Vừa hiện thân, hắn liền quét nhìn xung quanh.

Cảnh tượng hiện ra trong mắt làm hắn ngẩn ngơ, toát ra thần sắc nhớ lại.

Bởi vì mọi thứ nơi này thật quá quen thuộc, làm hắn cảm giác như trở về Hằng La Tinh Vực.

Năm đó hắn từng đi qua không ít hành tình trong Hằng La Tinh Vực, nhiều lần xuyên qua Tinh Vực, thường xuyên gặp cảnh tượng này.

Có chút khác biệt, là cảnh tượng này càng thêm tiêu điều không hề có sức sống hơn cả Hằng La Tinh Vực, nhìn tới đâu cũng là tan vỡ, thậm chí Dương Khai còn thấy được một hành tinh tu luyện vỡ vụn.

Hành tinh tu luyện này cách chỗ hắn ít nhất cũng phải một tháng lộ trình, không nhỏ hơn U Ám Tinh, nhưng nửa bên trái hành tinh đó đã bị lực lượng cuồng bạo không rõ đánh vỡ nát, chỉ còn một nửa.

Xung quanh, có không ít hành tinh vỡ nát như thế.

Trong lòng Dương Khai chấn động dữ dội!

Hắn không biết phải có lực lượng mạnh mẽ cỡ nào mới làm được như thế, nhưng người làm chuyện này tuyệt đối là cường giả cấp bậc Đại Đế.

Mảnh chiến trường năm đó đông đảo Đại Đế vây giết Phệ Thiên Đại Đế, sẽ không phải là Tinh Vực nào đó chứ? Trong lòng Dương Khai chợt nghĩ vậy, bằng không, sao Toái Tinh Hải này lại có hành tinh tu luyện tan vỡ?

Nếu thật như thế, trận chiến đó tuyệt đối là tai họa của TInh Vực này, có lẽ vì trận chiến đó mà nó mới trở nên tan hoang như vậy, bị khe nứt không gian nuốt vào, chỉ có đến thời gian đặc biệt mới mở ra.

Nghĩ vậy, sắc mặt Dương Khai trầm như nước, hắn thật khó tưởng tượng được trận chiến này xảy ra ở Hằng La Tinh Vực sẽ có hậu quả gì. Nếu thật như thế, vậy cảnh tượng này sẽ là tương lai của Hằng La Tinh Vực, không có Thông Huyền đại lục, không có Thủy Nguyệt Tinh, cũng không có U Ám Tinh. Chỉ còn hành tinh vỡ vụn, chiến trường vỡ nát, vĩnh viễn không thể khôi phục sức sống.

Trong khi hắn trầm tư, ở đằng sau truyền ra dao động năng lượng lạ.

Dương Khai quay lại nhìn, chỉ thấy cách mình trăm trượng, một người đột nhiên hiện thân, cũng đang mờ mịt nhìn xung quanh.

Nhìn rõ người này, Dương Khai nhe răng cười ha hả: - Thiếu tông chủ, chúng ta thật đúng là có duyên mà!

Không biết có phải vì Toái Tinh Hải mở ra khi bọn họ cùng đứng trên lôi đài, nên hiện giờ Phong Khê lại xuất hiện ở gần đây, còn các nhân tài Bắc Vực lại không thấy bóng, không biết đã bị truyền tống đi đâu.

Lúc trước bởi vì Tinh Ấn xuất hiện dị tượng mà dẫn tới công kích hắn thất bại vào phút chót, hiện tại gặp lại, Dương Khai tự nhiên mừng rỡ.

Nói rồi, Dương Khai nhảy lên lao về phía Phong Khê.

Nơi này là Toái Tinh Hải, không có nhiều người xem, không có Phong Huyền cùng Diêu Trác, cho dù giết Phong Khê, người ta cũng không biết, càng không cần lo sẽ dẫn tới đại chiến giữa Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông.

Cơ hội tốt như vậy, Dương Khai làm sao bỏ lỡ? Cho nên vừa ra tay, Dương Khai đã đánh toàn lực, chỉ muốn một chiêu tiêu diệt Phong Khê.

Lúc này Phong Khê cũng hồi thần lại, nhìn Dương Khai khí thế ồ ạt đánh tới, hắn không chút bối rối, cũng không né tránh phòng ngự, mà đứng đó lạnh lùng trừng Dương Khai, cười lạnh: - Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại cứ vào, vậy chết đi!

Dứt lời, hắn vung tay, ném ra một hạt châu.

Uy năng khủng bố tràn ra, lực lượng đế uy nồng đậm quét ra khắp nơi, tinh không cũng chấn động không ngừng.

- Đế Tuyệt đan! Sắc mặt Dương Khai đại biến, thất thanh kinh hô.

Tuy rằng Băng Vân đã nhắc nhở trước, hắn vẫn luôn đề phòng trong tay Phong Khê có đòn sát thủ Đế Tuyệt đan, nhưng trước khi Phong Khê không tế ra thứ này, Dương Khai vẫn không khẳng định tên này có hay không.

Nhưng hiện tại sự thật bày ra trước mắt, Dương Khai không thể hoài nghi nữa.

Phong Khê thật sự có Đế Tuyệt đan! Không rõ có phải vì ở trên lôi đài bị mình dọa sợ, cho nên lần này vừa gặp liền quyết đoán ném ra Đế Tuyệt đan.

Cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh ngưng luyện ra Đế Tuyệt đan, Dương Khai nào dám chống đỡ trực diện? Khi ý thức được tình thế không ổn, hắn vội xoay người, pháp tắc không gian tỏa ra, người lóe lên đã lùi xa trăm trượng.

Oành...

Rung động chấn động tâm tinh ập tới, trong hư không, cái bóng Phong Huyền xuất hiện, vô cùng to lớn, đội trời đạp đất, ánh mắt thản nhiên nhìn Dương Khai, sau đó chầm chậm chỉ về phía hắn.

Tiếng ngâm nhẹ nhàng vang vọng trăm dặm:

- Vấn Tình Nhất Chỉ!

Tiếng ngâm vừa dứt, Dương Khai liền cảm giác một cỗ khí tức tử vong đuổi theo tới lưng.

Hắn hoảng hốt, quát lớn: - Long hóa!

Những mảnh long lân bao phủ toàn thân, hai tay Dương Khai hóa thành vuốt rồng, không chỉ vậy, Dương Khai còn vận chuyển Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, ngưng tụ sau lưng để phòng hộ.

- Con kiến chết là chắc, cần gì giãy giụa. Ha ha ha ha! Phong Khê ngạo nghễ đứng trong hư không, nhìn Dương Khai chật vật chạy trốn, không khỏi đắc ý cười ha hả.

Dù tế ra một viên Đế Tuyệt đan, thiếu một chiêu sát thủ, còn rút sạch nguyên lực của hắn, nhưng chỉ cần giết được Dương Khai, mọi thứ đều đáng giá.

Dương Khai dám cướp nữ nhân với hắn, ở trên lôi đài Băng Luân Thành còn làm hắn mất mặt như vậy, hắn đã sớm hận thấu xương Dương Khai, thề phải giết cho thống khoái. Không ngờ, mới vừa đến Toái Tinh Hải lại đụng kẻ này, đúng là cơ hội trời ban, Phong Khê làm sao bỏ qua.

Hắn không tin Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại có thể giữ được mạng sống trước Đế Tuyệt đan của cha mình.

Dương Khai vừa mới thi triển Long hóa cùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, sau lưng đã bị lực lượng mạnh mẽ đánh trúng. Hắn cảm giác đầu trống rỗng, lưng như bị xé nát, đau đớn không chịu nổi, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, miệng chợt ngọt, há miệng phun ra sương máu.

Hắn không kịp kiểm tra thương thế, lại vận dụng lực lượng không gian thuấn di tới trước.

Giữa lằn ranh sống chết, lúc này Đế Tuyệt đan vẫn chưa bùng nổ hết uy lực, nếu bùng nổ hết, Dương Khai ước chừng mình có tinh thông lực lượng không gian cũng đừng mơ chạy trốn.

Đế uy nồng nặc bám theo sau, không ngừng bao phủ xung quanh, phong tỏa không gian, Dương Khai biết rõ một khi mình bị bao trùm, đến lúc đó chắp cánh cũng khó bay.

Oành ầm ầm...

Sau lưng không ngừng vang lên tiếng nổ, Đế Tuyệt đan bùng nổ một chỉ vẫn bám dính theo đuôi, Dương Khai cắn đầu lưỡi, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, tốc độ lập tức tăng lên, nháy mắt đi ra mấy ngàn trượng.

Lại một tiếng nổ nặng nề, đến lúc này Đế Tuyệt đan bùng nổ hoàn toàn.

Trên đường Dương Khai chạy trốn, một cái lỗ đen đột nhiên hiện ra, bên trong lỗ đen là một mảnh hư vô hỗn độn, làm người ta kinh sợ.

Cái bóng Phong Huyền vẫn đứng giữa hư không, từ xa xa nhìn hướng Dương Khai chạy trốn, hồi lâu sau, cái bóng mới tan đi.

- Ha ha ha ha! Lần này chết đến không còn cặn bã rồi, đấu với bổn thiếu, ngươi còn non lắm! Phong Khê cho rằng Dương Khai chết chắc, không khỏi cười to, cười sảng khoái, dẫn tới thương thế cũ, làm ho khan một hồi.

Không dễ dàng bình ổn lại, Phong Khê mới căm hận nhìn về phía lỗ đen, sau đó quay người bay đi.

Hắn tế ra Đế Tuyệt đan, bị hút gần hết nguyên lực, hiện tại phải mau tìm chỗ khôi phục, bằng không gặp nguy hiểm thì không có sức chống trả.

Toái Tinh Hải không phải chỗ yên lành, ở chỗ quỷ quái này, vì tìm kiếm truyền thừa của Phệ Thiên Đại Đế, bất kỳ kẻ nào cũng là kẻ địch, gặp mặt là có thể chém giết không hỏi nguyên do.

Ở bên này, bị Phong Khê cho rằng chết là chắc, Dương Khai lại đang kéo thân thể trọng thương xông vào trong biển vẫn thạch, ánh mắt Dương Khai mơ hồ, có thể hôn mê bất cứ lúc nào.

Từ khi tu luyện đến nay, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ bị thương nặng đến thế. Đưa mắt nhìn ra, trên đầu mọi người xuất hiện một cái Tinh Vực thu nhỏ vô số lần, nhìn cực kỳ huyền diệu.

Một loại biến hóa khó lường truyền ra từ trong cánh cửa tinh quang, cảm nhận hơi thở này, mọi người đều chấn động.

Sau đó, cánh cửa tinh quang đột nhiên phủ xuống, trực tiếp bao phủ mười mấy người.

Hào quang chói lọi bùng lên, mọi người không mở mắt được, đợi khi ánh sáng tan đi, mười mấy người bị tinh quang bao phủ đã biến mất.

Tình cảnh này, đồng loạt xảy ra ở các nơi trên Tinh Giới, bốn vực lớn, ngàn vạn võ giả Đạo Nguyên Cảnh đi vào Toái Tinh Hải.

Băng Luân Thành, trên khán đài, Phong Huyền lạnh lùng liếc Băng Vân, đứng dậy thản nhiên rời đi.

Trước khi đi cũng không nói thừa một câu.

Hiện tại nói cái gì cũng không có ý nghĩa, người trẻ tuổi đều vào Toái Tinh Hải, hôn sự giữa Vấn Tình Tông và Băng Tâm Cốc chỉ có thể chờ Phong Khê cùng Tử Vũ bình yên trở về rồi nói, phàm là có một người bỏ mạng trong đó, vậy hôn sự này nhất định sẽ bãi bỏ.

Băng Vân rõ ràng không có ý ngăn cản, dù nàng không ngại Phong Huyền, nhưng thực lực thân phận đến mức bọn họ, mỗi lời mỗi hành động đều có liên lụy rất lớn.

..............

Trong hư không trống vắng lạnh băng, hành tinh vỡ nát tan hoang, không một chút linh khí, lốc xoáy tinh không tràn lan, rít gào quét qua thổi lại, biển vẫn thạch rộng lớn như vĩnh viễn không tới cuối, vắt ngang thiên địa.

Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, tựa như thế giới chưa chia tách, thiên địa chưa mở ra, mọi thứ còn trong hỗn độn nguyên thủy.

Đột nhiên, trong hư không lấp lánh ánh sáng, đợi khi tan đi, Dương Khai lại quỷ dị xuất hiện.

Lúc ở trên lôi đài, hắn bị tinh quang bao phủ, lập tức nhận ra dao động lực lượng không gian quấn quanh người, hắn rất quen thuộc cảm giác này, biết rõ đây là dấu hiệu truyền tống khoảng cách xa.

Xem ra sở dĩ Tinh Ấn trở thành bằng chứng đi vào Toái Tinh Hải, là bởi nó chính là điểm kết nối truyền tống khoảng cách xa, không có Tinh Ấn thì không thể truyền tống vào Toái Tinh Hải.

Vừa hiện thân, hắn liền quét nhìn xung quanh.

Cảnh tượng hiện ra trong mắt làm hắn ngẩn ngơ, toát ra thần sắc nhớ lại.

Bởi vì mọi thứ nơi này thật quá quen thuộc, làm hắn cảm giác như trở về Hằng La Tinh Vực.

Năm đó hắn từng đi qua không ít hành tình trong Hằng La Tinh Vực, nhiều lần xuyên qua Tinh Vực, thường xuyên gặp cảnh tượng này.

Có chút khác biệt, là cảnh tượng này càng thêm tiêu điều không hề có sức sống hơn cả Hằng La Tinh Vực, nhìn tới đâu cũng là tan vỡ, thậm chí Dương Khai còn thấy được một hành tinh tu luyện vỡ vụn.

Hành tinh tu luyện này cách chỗ hắn ít nhất cũng phải một tháng lộ trình, không nhỏ hơn U Ám Tinh, nhưng nửa bên trái hành tinh đó đã bị lực lượng cuồng bạo không rõ đánh vỡ nát, chỉ còn một nửa.

Xung quanh, có không ít hành tinh vỡ nát như thế.

Trong lòng Dương Khai chấn động dữ dội!

Hắn không biết phải có lực lượng mạnh mẽ cỡ nào mới làm được như thế, nhưng người làm chuyện này tuyệt đối là cường giả cấp bậc Đại Đế.

Mảnh chiến trường năm đó đông đảo Đại Đế vây giết Phệ Thiên Đại Đế, sẽ không phải là Tinh Vực nào đó chứ? Trong lòng Dương Khai chợt nghĩ vậy, bằng không, sao Toái Tinh Hải này lại có hành tinh tu luyện tan vỡ?

Nếu thật như thế, trận chiến đó tuyệt đối là tai họa của TInh Vực này, có lẽ vì trận chiến đó mà nó mới trở nên tan hoang như vậy, bị khe nứt không gian nuốt vào, chỉ có đến thời gian đặc biệt mới mở ra.

Nghĩ vậy, sắc mặt Dương Khai trầm như nước, hắn thật khó tưởng tượng được trận chiến này xảy ra ở Hằng La Tinh Vực sẽ có hậu quả gì. Nếu thật như thế, vậy cảnh tượng này sẽ là tương lai của Hằng La Tinh Vực, không có Thông Huyền đại lục, không có Thủy Nguyệt Tinh, cũng không có U Ám Tinh. Chỉ còn hành tinh vỡ vụn, chiến trường vỡ nát, vĩnh viễn không thể khôi phục sức sống.

Trong khi hắn trầm tư, ở đằng sau truyền ra dao động năng lượng lạ.

Dương Khai quay lại nhìn, chỉ thấy cách mình trăm trượng, một người đột nhiên hiện thân, cũng đang mờ mịt nhìn xung quanh.

Nhìn rõ người này, Dương Khai nhe răng cười ha hả: - Thiếu tông chủ, chúng ta thật đúng là có duyên mà!

Không biết có phải vì Toái Tinh Hải mở ra khi bọn họ cùng đứng trên lôi đài, nên hiện giờ Phong Khê lại xuất hiện ở gần đây, còn các nhân tài Bắc Vực lại không thấy bóng, không biết đã bị truyền tống đi đâu.

Lúc trước bởi vì Tinh Ấn xuất hiện dị tượng mà dẫn tới công kích hắn thất bại vào phút chót, hiện tại gặp lại, Dương Khai tự nhiên mừng rỡ.

Nói rồi, Dương Khai nhảy lên lao về phía Phong Khê.

Nơi này là Toái Tinh Hải, không có nhiều người xem, không có Phong Huyền cùng Diêu Trác, cho dù giết Phong Khê, người ta cũng không biết, càng không cần lo sẽ dẫn tới đại chiến giữa Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông.

Cơ hội tốt như vậy, Dương Khai làm sao bỏ lỡ? Cho nên vừa ra tay, Dương Khai đã đánh toàn lực, chỉ muốn một chiêu tiêu diệt Phong Khê.

Lúc này Phong Khê cũng hồi thần lại, nhìn Dương Khai khí thế ồ ạt đánh tới, hắn không chút bối rối, cũng không né tránh phòng ngự, mà đứng đó lạnh lùng trừng Dương Khai, cười lạnh: - Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại cứ vào, vậy chết đi!

Dứt lời, hắn vung tay, ném ra một hạt châu.

Uy năng khủng bố tràn ra, lực lượng đế uy nồng đậm quét ra khắp nơi, tinh không cũng chấn động không ngừng.

- Đế Tuyệt đan! Sắc mặt Dương Khai đại biến, thất thanh kinh hô.

Tuy rằng Băng Vân đã nhắc nhở trước, hắn vẫn luôn đề phòng trong tay Phong Khê có đòn sát thủ Đế Tuyệt đan, nhưng trước khi Phong Khê không tế ra thứ này, Dương Khai vẫn không khẳng định tên này có hay không.

Nhưng hiện tại sự thật bày ra trước mắt, Dương Khai không thể hoài nghi nữa.

Phong Khê thật sự có Đế Tuyệt đan! Không rõ có phải vì ở trên lôi đài bị mình dọa sợ, cho nên lần này vừa gặp liền quyết đoán ném ra Đế Tuyệt đan.

Cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh ngưng luyện ra Đế Tuyệt đan, Dương Khai nào dám chống đỡ trực diện? Khi ý thức được tình thế không ổn, hắn vội xoay người, pháp tắc không gian tỏa ra, người lóe lên đã lùi xa trăm trượng.

Oành...

Rung động chấn động tâm tinh ập tới, trong hư không, cái bóng Phong Huyền xuất hiện, vô cùng to lớn, đội trời đạp đất, ánh mắt thản nhiên nhìn Dương Khai, sau đó chầm chậm chỉ về phía hắn.

Tiếng ngâm nhẹ nhàng vang vọng trăm dặm:

- Vấn Tình Nhất Chỉ!

Tiếng ngâm vừa dứt, Dương Khai liền cảm giác một cỗ khí tức tử vong đuổi theo tới lưng.

Hắn hoảng hốt, quát lớn: - Long hóa!

Những mảnh long lân bao phủ toàn thân, hai tay Dương Khai hóa thành vuốt rồng, không chỉ vậy, Dương Khai còn vận chuyển Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, ngưng tụ sau lưng để phòng hộ.

- Con kiến chết là chắc, cần gì giãy giụa. Ha ha ha ha! Phong Khê ngạo nghễ đứng trong hư không, nhìn Dương Khai chật vật chạy trốn, không khỏi đắc ý cười ha hả.

Dù tế ra một viên Đế Tuyệt đan, thiếu một chiêu sát thủ, còn rút sạch nguyên lực của hắn, nhưng chỉ cần giết được Dương Khai, mọi thứ đều đáng giá.

Dương Khai dám cướp nữ nhân với hắn, ở trên lôi đài Băng Luân Thành còn làm hắn mất mặt như vậy, hắn đã sớm hận thấu xương Dương Khai, thề phải giết cho thống khoái. Không ngờ, mới vừa đến Toái Tinh Hải lại đụng kẻ này, đúng là cơ hội trời ban, Phong Khê làm sao bỏ qua.

Hắn không tin Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại có thể giữ được mạng sống trước Đế Tuyệt đan của cha mình.

Dương Khai vừa mới thi triển Long hóa cùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, sau lưng đã bị lực lượng mạnh mẽ đánh trúng. Hắn cảm giác đầu trống rỗng, lưng như bị xé nát, đau đớn không chịu nổi, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, miệng chợt ngọt, há miệng phun ra sương máu.

Hắn không kịp kiểm tra thương thế, lại vận dụng lực lượng không gian thuấn di tới trước.

Giữa lằn ranh sống chết, lúc này Đế Tuyệt đan vẫn chưa bùng nổ hết uy lực, nếu bùng nổ hết, Dương Khai ước chừng mình có tinh thông lực lượng không gian cũng đừng mơ chạy trốn.

Đế uy nồng nặc bám theo sau, không ngừng bao phủ xung quanh, phong tỏa không gian, Dương Khai biết rõ một khi mình bị bao trùm, đến lúc đó chắp cánh cũng khó bay.

Oành ầm ầm...

Sau lưng không ngừng vang lên tiếng nổ, Đế Tuyệt đan bùng nổ một chỉ vẫn bám dính theo đuôi, Dương Khai cắn đầu lưỡi, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, tốc độ lập tức tăng lên, nháy mắt đi ra mấy ngàn trượng.

Lại một tiếng nổ nặng nề, đến lúc này Đế Tuyệt đan bùng nổ hoàn toàn.

Trên đường Dương Khai chạy trốn, một cái lỗ đen đột nhiên hiện ra, bên trong lỗ đen là một mảnh hư vô hỗn độn, làm người ta kinh sợ.

Cái bóng Phong Huyền vẫn đứng giữa hư không, từ xa xa nhìn hướng Dương Khai chạy trốn, hồi lâu sau, cái bóng mới tan đi.

- Ha ha ha ha! Lần này chết đến không còn cặn bã rồi, đấu với bổn thiếu, ngươi còn non lắm! Phong Khê cho rằng Dương Khai chết chắc, không khỏi cười to, cười sảng khoái, dẫn tới thương thế cũ, làm ho khan một hồi.

Không dễ dàng bình ổn lại, Phong Khê mới căm hận nhìn về phía lỗ đen, sau đó quay người bay đi.

Hắn tế ra Đế Tuyệt đan, bị hút gần hết nguyên lực, hiện tại phải mau tìm chỗ khôi phục, bằng không gặp nguy hiểm thì không có sức chống trả.

Toái Tinh Hải không phải chỗ yên lành, ở chỗ quỷ quái này, vì tìm kiếm truyền thừa của Phệ Thiên Đại Đế, bất kỳ kẻ nào cũng là kẻ địch, gặp mặt là có thể chém giết không hỏi nguyên do.

Ở bên này, bị Phong Khê cho rằng chết là chắc, Dương Khai lại đang kéo thân thể trọng thương xông vào trong biển vẫn thạch, ánh mắt Dương Khai mơ hồ, có thể hôn mê bất cứ lúc nào.

Từ khi tu luyện đến nay, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ bị thương nặng đến thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.