Lặng lẽ cảm ngộ thu hoạch lần này, Dương Khai mới đứng lên.
Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti đang ở gần đó, không biết đã đến lúc nào, hẳn là bị động tĩnh hắn gây ra dẫn tới, có điều hai người ở xa xa, không dám đến gần.
Hiện tại thấy Dương Khai đứng lên, hai nàng nhìn nhau, từ từ bay tới.
- Chủ nhân, trước đó ngài tìm hiểu bí thuật gì, vì sao dung mạo cùng tình hình thân thể của ngài không ngừng biến đổi?
Lưu Viêm vội vàng hỏi.
- Dung mạo biến đổi? Dương Khai nhướng mày, có phần bất ngờ, vốn hắn tưởng đó chỉ là mơ, nhưng không ngờ lại là thật. Khó trách mình cảm ngộ được pháp tắc thời gian, ngưng luyện ra ấn bí thuật của Tuế Nguyệt Đại Đế, thì ra thân thể mình vẫn luôn biến đổi giữa thanh niên và già nua, dùng thân thể ghi nhớ năm tháng trôi qua, thế mới cảm nhận được pháp tắc thời gian.
- Phải, hình dạng già nua của ngươi nhìn rất đáng thương. Hoa Thanh Ti cũng gật đầu.
Dương Khai cười khẽ, cũng không để ý, con người cuối cùng cũng sinh lão bệnh tử, đây là một luân hồi, sau khi cảm ngộ được pháp tắc thời gian, Dương Khai cũng nhìn thấu chuyện này.
Trầm ngâm một hồi, hắn nói: - Đây là bí thuật của Tuế Nguyệt Đại Đế!
Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti nghe thế, ánh mắt lóe sáng, Lưu Viêm vui vẻ: - Chủ nhân ngài nhận được truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế?
Dù rằng trên tay Dương Khai cũng có truyền thừa của Phệ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3686300/chuong-2377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.