“Khang! Bình tĩnh lại nào!” Ngài Kim kêu lên khiến Khang giật mình, anh ngồi gục xuống ghế, thở hổn hển. “Có gì mà cậu phải xúc động đến vậy? Con người sống chết là chuyện thường tình mà?”
Khang đẩy tờ báo cho ngài Kim, nói với giọng buồn buồn: “Tôi…bị sốc vì tin viết trong đây này: anh Minh được người dân phát hiện đã chết dưới chân tòa nhà chung cư Lũy Bán Bích vào ngày hôm qua, khoảng một giờ trưa. Là MỘT giờ trưa đấy! Hôm qua anh ta rời khỏi ngân hàng khoảng gần mười hai giờ, vậy mà chỉ hơn một tiếng sau anh ta đã chết rồi! Tôi tự hỏi liệu có phải chúng ta là người cuối cùng mà ảnh gặp không? Và tại sao chứ..?” Khang rùng mình, ngài Kim lại phải nói lời khuyên bảo anh đừng suy nghĩ nhiều quá.
Chợt Đức lên tiếng hỏi: “Tôi hơi thắc mắc: hôm qua Minh tới gặp ông có chuyện gì vậy?”
Khang rầu rĩ lắc đầu không đáp, thờ dài từng tiếng. Rồi chợt mắt anh sáng lên, anh bật dậy khỏi ghế: “Phải rồi, anh ta có nói là…ơ, sao nhỉ? Hình như bên môi giới nhà có vấn đề nên anh ta tính nhờ tôi…” Khang nói tới đó thì chợt giật mình, nhìn quanh tìm kiếm thì thấy Hoàng đang đứng ở góc phòng, khoanh tay ra vẻ nghe ngóng.
“Sao hả?” Đức hỏi.
“Anh ta muốn nhờ tôi xem xét lại khoảng vay, hình như định không mua căn nhà đó nữa!” Khang đáp, rồi anh đứng dậy bỏ lên lầu: “Tôi không muốn nói về chuyện này nữa, tôi xin phép lên phòng mình đây.”
“Khoan!” Đức kêu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lua-dao-tai-ngan-hang-wilshire/1986884/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.