“Xin lỗi. Nếu anh không muốn nói về nó thì thôi vậy.”
“Ồ, tôi lại sợ nó gợi cho anh những kỉ niệm không hay đấy chứ.”
Đức im lặng. Dương bèn nói tiếp: “Anh…có mất đi người thân nào vào ngày đó không?”
“Có chứ!” Giọng Đức có vẻ trầm xuống, “Những người bà con hai bên nội ngoại, ông nội, bà nội, bà ngoại, những người bạn cũ, đồng nghiệp, cấp trên. Nhưng… ba mẹ và anh tôi thì không sao cả, họ chỉ bị chút bệnh đường ruột thôi.”
“Ồ!” Dương kêu lên, “Thế thì anh còn may mắn hơn nhiều người rồi.”
“Có lẽ.” Đức đáp. Khung cảnh trước mắt anh chợt nhòa đi. Trong chốc lát, anh đã không còn ngồi trong nhà hàng sang trọng và sáng đèn cùng những dĩa đồ ăn đầy màu sắc tỏa mùi thơm đang bày biện trước mắt nữa. Bây giờ anh đang ngồi trong văn phòng cũ của mình tại tầng hai ngân hàng Wilshire, giữa một khung cảnh tối om và mùi hôi thối từ đâu xộc lên khiến anh như muốn nghẹt thở.
Khang và Hon là hai người tỉnh dậy đầu tiên. Họ mệt lả, đói khát và chân tê cứng không cử động được (do họ bất tỉnh trong tư thế ngồi suốt gần mười ngày). Phải mất vài tiếng đồng hồ thì họ mới có thể đứng dậy, và thêm vài tiếng nữa để có thể gọi là bước đi được như bình thường. Cũng nhờ thói ăn vặt của Khang (và cũng là nguyên nhân khiến anh ta béo phì) mà trong hộc tủ bàn làm việc của anh luôn trữ nhiều bánh kẹo, nước ngọt và trà. Nhờ mớ đồ ăn vặt đó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lua-dao-tai-ngan-hang-wilshire/1986882/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.