Quang sau khi đổi tiền xong, ra khỏi ngân hàng rồi nhìn quanh thì thấy ngài Kim đang đứng lấp ló sau gốc cây bàng gần quán cà phê nhỏ. Anh liền bước lại, cười gượng: “Tôi thất bại rồi!”
“Tôi cũng đoán được phần nào.” Ngài Kim nói ái ngại, “Vậy chúng ta sẽ chết hết sao?”
“Chúng ta trước sau gì cũng phải chết mà, nhưng lần này tôi đi không uổng công chút nào. Tôi đã tìm ra một người có thể đánh bại, à không, phải nói là “ngang tầm” với hắn ta thôi. Có điều năng lực của người này còn yếu nên chúng tôi mới thất bại và tôi phải “chạy” về quá khứ thế này.”
Nói tới đó thì Quang lại ho từng tiếng, xong bèn kéo khóa áo xuống cho ngài Kim nhìn cơ thể gầy ốm và tàn tạ của mình: “Tôi đã hết giờ rồi! Thời gian đang kéo tôi quay lại và tôi sẽ mắc kẹt ở tương lai khá lâu đây. Cho nên có thể đây là lần cuối gặp nhau, xin ông hãy giúp tôi chuyện này.”
“Anh cần tôi tìm người mà anh vừa nói đó, rồi thuyết phục người đó phải luyện tập năng lực chờ hai năm sau phải không? “Thuyết phục” là nghề của tôi mà, nhưng tôi biết tìm người đó ở đâu đây?”
“Có lẽ là ý trời!” Quang nói với giọng vui sướng, “Hay là một sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng? Người đó chúng ta vừa mới gặp trong ngân hàng đấy thôi! Và không chỉ mỗi anh ta đâu, còn một người khác sẽ giúp đỡ anh ta, hình như người đó cũng là nhân viên tại đây thì phải?”
“Là Đức sao? Nhìn anh ta có vẻ hơi lù khù vậy mà?” Ngài Kim kêu lên ngạc nhiên.
Quang thều thào tính nói thêm gì đó nhưng ngài Kim nghe không rõ, rồi cơ thể anh chợt mờ dần và tan biến như màn sương trước sự ngỡ ngàng của ngài Kim.
“Lại nữa rồi!” Ngài Kim cười méo xệch, “Toàn những lúc quan trọng như vậy, nói chưa hết câu thì đã biến mất, cứ y như trong phim.” Ngài thở dài nhìn quanh quẩn một lúc rồi quay lại ngân hàng.
“Ngày nào cậu cũng tới sớm như vậy à?” Ngài Kim hỏi Đức khi hai người lúc này đứng cạnh cửa ra vào và ngắm nhìn đường phố đang tất bật cho ngày mới.
“Trời!” Ngài Kim kêu lên. Được hơn chục phút sau thì những nhân viên khác cũng tới nơi, ngài Kim liếc nhìn đồng hồ rồi nheo mắt nhìn ra xa, bật cười: “Người ở xa thì lại đi làm sớm, còn người ở gần đây thì lại đến...không sớm chút nào.”
Khi đó hai người thấy Khang đang hối hả đạp xe tới. Khang đạp thắng nghe cái “két” rồi nhanh chóng dắt xe đưa cho chú Tiến bảo vệ, xong liền bước vội qua cửa, thấy hai vị giám đốc thì dừng lại và chỉ vào đồng hồ trên tay mình: “Tôi không có tới trễ, còn sáu phút nữa mới tám giờ mà?”
“Thì ông vào đi, chúng tôi có nói gì đâu?” Đức bật cười; Khang thấy thế bèn lẳng lặng bước đi. Khi đó ngài Kim nhìn theo cái bao trên tay Khang và hỏi đó là gì.
“Sữa đậu nành với bánh hot dog đấy ạ.” Khang ngập ngừng.
“Nhìn ngon đấy, cậu mua ở đâu thế?” Ngài Kim hỏi lại và Khang chợt trở nên lúng túng.
“Chỗ tiệm B’ Mart chứ đâu!” Kiệt – nhân viên hỗ trợ khách hàng – nói chen vào, “Thằng Khang để ý con nhỏ bán hàng chỗ đó nên sáng nào nó cũng ghé qua đó mua bánh và ngắm con nhỏ. Nói thật chứ nhìn nó có đẹp gì đâu mà mê mệt đến vậy?”
Khang nghe Kiệt nói như vậy thì giận ra mặt, nhưng vì thấy ngài Kim đang đứng gần đó nên đành im lặng và bước lên lầu. Ngài Kim bấy giờ nói với Đức rằng: “Tôi có một việc cần nói với cậu, nhưng trong lúc làm việc nói ra không tiện, vậy lúc hết giờ làm đi đâu đó ăn uống nhé?”
“Vâng, nhưng ngài nói gấp quá, chiều nay tôi biết kiếm đâu ra cái nón bảo hiểm cho ngài đây?”
“Ra ngoài mua, năm chục đồng một cái cũng keo!” Kiệt lại nói chen ngang, Đức nghe thế thì thấy bực bội trong lòng nhưng im lặng không đáp.
Sau đó thì ai về chỗ người đó chuẩn bị cho ngày làm việc: ngài Kim ở tầng dưới theo dõi các nhân viên phòng giao dịch, Đức thì lên tầng hai và gõ cửa phòng Khang:
“Mười giờ là ông Hoàng tới, ông đã chuẩn bị mọi hồ sơ chưa?”
Đức sau khi coi tờ giấy rồi thì chuyển qua cho Hoàng xem; Hoàng im lặng nhìn vào các con số hồi lâu rồi gật đầu: “Tôi đồng ý với khoản vay này.”
Cô Ngọc đứng dậy nhìn quanh rồi lấy tờ báo Tuổi Trẻ trên bàn Kiệt, đưa cho Khang, bảo anh tự đọc thì sẽ rõ. Khang lật các trang báo mà lòng thấy không yên, tới một mẩu tin nhỏ thì anh dừng lại. Anh đọc mẩu tin đúng ba lần thì nét kinh hoàng đã hiện rõ trên mặt. Anh quay sang gọi ngài Kim và Đức lại:
“Hai người có nhớ người khách đến gặp tôi vào gần trưa hôm qua không? Ngài Kim, lúc đó ngài còn bắt tay và hỏi chuyện anh ta đấy?”
“Tôi nhớ chứ! Mà có chuyện gì à?”
Khang run run cầm tờ báo đưa cho hai vị giám đốc, thở dốc: “Anh ta chết rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]