Chương trước
Chương sau
545. Phó Bản Ngàn Người (130): Sao cậu nói cứ như thể muốn uy hiếp tất cả bọn họ vậy...

Edit: Ry

Beta: chuông

... Thanh niên nghĩ, mình bây giờ chắc trông ngu lắm.

Y khó khăn nhúc nhích khóe môi đã cứng đờ, hiển nhiên là thất bại. Y giờ như cương thi ngàn năm, biểu cảm cứng lại kì dị.

Nguyên Dục Tuyết gây ra cú sốc quá lớn cho thanh niên, mọi thứ như pháo hoa nổ tung trong đầu, ong hết cả lên.

Y đờ ra nửa ngày mới không hiểu hỏi lại ---

"Sao, sao cậu lại muốn làm vậy?"

Nguyên Dục Tuyết: "?"

Thiếu niên lại nghiêng đầu, hành vi này rất phù hợp với tuổi tác bên ngoài của cậu, có một sự đáng yêu khó tả.

Thanh niên đau đầu nói tiếp, hơi lắp bắp một chút, thậm chí còn phải giơ tay ấn trán mới ấn được gân xanh sắp nổi lên: "Cậu như thế là, là đang đối địch với tất cả người chơi... Không, cái này không phải là mấu chốt."

"Cậu đang đối đầu với phó bản."

Y khô cằn nói: "Đây là nhắc nhở nhiệm vụ cho chúng ta. Có thể là cậu không muốn hi sinh những người... Những NPC này, nhưng đây là bất đắc dĩ. Chỉ có máu thịt của họ mới có thể ngừng lại thảm họa này. Cậu có hiểu không? Chuyện này không liên quan gì tới người chơi hết, nhiệm vụ của chúng ta là sống sót, tuân theo quy tắc, hoàn thành nhiệm vụ ---"

Nhắc tới mấy chữ "hoàn thành nhiệm vụ", mắt Nguyên Dục Tuyết hơi sáng lên, hiển nhiên là chột dạ. Cậu lạnh lùng hơi quay đi, không để thanh niên đối diện phát hiện.

Một giây sau rất chính trực hùng hồn nói.

"Đây không phải là nhiệm vụ." Cậu nói: "Một nhiệm vụ dùng ép buộc giết chết nhiều người như vậy, tôi không đồng ý tính hợp pháp của nó. Cho nên tôi không cho rằng nó là nhiệm vụ."

Mặc dù đã tự nhận là sản phẩm lỗi, có trục trặc cũng là bình thường, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn có logic của riêng mình, hợp lý hoá hành vi của cậu.

"Hệ thống chắc hẳn đã bị virus xâm nhập mới đưa ra chỉ lệnh lỗi như vậy." Cậu nghiêng đầu: "Trước khi nhận được mệnh lệnh nhiệm vụ chính xác, tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh ban đầu cùng với quy tắc cơ sở."

Nhiệm vụ ban đầu của Nguyên Dục Tuyết chính là bảo vệ cư dân thành phố A. Nên dù người chơi cũng là nhân loại cần được bảo vệ, nếu họ dám làm ra hành vi gây hại tới cộng đồng rõ rệt như phá hủy lồng phòng ngự, cố tình mở cửa nơi trú ẩn, dẫn dắt đám quái vật kia đến... Vậy trong mắt Nguyên Dục Tuyết, bọn họ chính là nhân vật chữ đỏ rất nguy hiểm.

Không còn là đối tượng được bảo hộ, mà là kẻ địch.

Thanh niên sửng sốt, hiển nhiên là bị logic của Nguyên Dục Tuyết làm quay cuồng. Y thậm chí còn có tâm trạng cười khổ.

Này, này là sao? Hệ thống phó bản ra lệnh nhưng nếu không đồng ý thì không làm?

Cái tên người chơi này thật quá tự do.

Một bên trách móc đối phương tùy hứng, trong lòng y lại sản sinh một cảm giác rất vi diệu.

Nó không thoải mái lắm, vì so với cậu thì hành vi máu lạnh, chứa đựng nguyện vọng cá nhân của y giống như giọt máu giữa nền tuyết trắng. Nó không dễ bị phát hiện, nhưng một khi chú ý tới thì thật khó để lờ đi, khiến cho bàn tay đang cầm súng của y run run.

Thật vô lý.

Tấm màn che mà người chơi liên hợp, âm thầm kéo xuống đã bị xốc lên.

Cảm giác như là mọi dơ bẩn bị phơi bày dưới mặt trời sáng tỏ. Kể cả người máu lạnh mặt dày như y cũng không khỏi cuộn người lại dưới ánh nắng chói chang.

Sự xuất hiện của Nguyên Dục Tuyết quá tươi sáng, tươi sáng đến mức những hành vi đã được họ mỹ hóa mấy trăm chục lần cũng không thể tiếp tục duy trì dưới tên tuổi vì đại nghĩa nữa.

Y nuốt một ngụm khô khốc, bất đắc dĩ nghĩ.

Cũng có lẽ là cậu ấy không còn cách nào nữa, đây rõ ràng là đường cùng... Trong đầu nghĩ vậy, cái máy giống đồng hồ đeo tay lại réo inh ỏi. Âm thanh chói tay như còi cảnh báo vang vọng khắp không gian.

Hiển nhiên là mấy người chơi khác phát hiện y không thực hiện hứa hẹn nên thúc giục.

Thanh niên khựng lại.

Nguyên Dục Tuyết thì nghiêng đầu.

Cậu chưa từng thu hồi Phá Hồng Mông. Nhưng cho tới giờ, Nguyên Dục Tuyết cũng chưa từng xuất hiện sát ý. Như thể lưỡi đao sáng như tuyết kia chỉ là một món vật phẩm trang trí. Cậu chĩa vào thanh niên như vậy không mang bất cứ ý đe dọa nào, chỉ là tạo dáng chụp ảnh thôi.

Thanh niên lại toát mồ hôi lạnh, cũng hết sức rõ ràng, nếu giờ mình mà làm chuyện ngu xuẩn thì Nguyên Dục Tuyết sẽ làm đúng như cậu nói, coi y là "kẻ địch".

Làm kẻ địch của một người mạnh như vậy không có kết cục tốt.

Nên y rất thức thời đổi phe.

Cái máy bạc kia được y lưu loát tháo xuống, bóp mạnh trong tay.

Nó được vò lại như cục giấy, khỏi nói cũng biết thiết bị tinh vi bên trong cũng đã bị phá hủy. Tiếng còi chói tai lập tức biến mất.

Thanh niên rất thoải mái ném nó xuống đất.

Khối kim loại lăn từ nóc nhà xuống phát ra âm thanh va chạm nho nhỏ, sau đó lẳng lặng nằm im, báo hiệu đã hỏng.

"Rồi." Y bình tĩnh nhìn Nguyên Dục Tuyết, trong lòng thầm căng thẳng: "Chúng ta không còn là kẻ địch nữa chứ?"

Nguyên Dục Tuyết là người nói lời giữ lời.

Nháy mắt sau, thanh đao xinh đẹp lại luôn tỏa ra sát khí biến mất. Cậu bình tĩnh đứng đó, đẹp như một bức tranh, không ai có thể tưởng tượng được sự thống trị và áp đảo trước đó của cậu.

Thanh niên thầm thở ra một hơi.

Tất nhiên không phải là y bị một đống ngụy biện sai trái của Nguyên Dục Tuyết đả động, vì có thế nào thì đây cũng rõ ràng là cậu ta đang bốc đồng.

Y chỉ là rất thức thời.

Tuy là có được trả thù lao, nhưng thù lao chưa vào tay, huống hồ mục tiêu hàng đầu của y vẫn là sống sót, sau đó mới là kiếm thật nhiều điểm tích lũy. Nếu cứ thế chết ở đây thì đúng là được không bù mất.

Y không thể bán mạng vì lí do nực cười đó được. Có quả bom hạt nhân hình người ở ngay trước mặt thì y tất nhiên biết phải nghiêng về bên nào.

Nhưng dù là tạm thời thỏa hiệp, y cũng thể cứ thế đứng về phía Nguyên Dục Tuyết.

Thậm chí thấy Nguyên Dục Tuyết thu đao, dáng vẻ thiếu niên thật hiền lành, lại khiến y xấu tính, cố ý nhắc nhở.

"Nhưng mà họ không chỉ sắp xếp cho mình tôi đi phá lồng phòng hộ." Y hết sức thoải mái nói: "Thậm chí cậu giết hết bọn tôi cũng vô dụng, sẽ luôn có người thay thế bọn tôi. Họ sẽ không trơ mắt nhìn mình đi chết đâu. Chẳng lẽ cậu muốn đối đầu với toàn bộ người chơi à?"

Nguyên Dục Tuyết có vẻ ngạc nhiên nhìn y, sau đó bình tĩnh gật đầu.

"Nếu họ lựa chọn như vậy."

... Hình như có gì đó sai sai?

Thanh niên ngây ra.

Tôi đang dùng họ để uy hiếp cậu đấy, sao cậu nói cứ như thể đang uy hiếp ngược lại tất cả vậy...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.