Độc Cô Tuyết vọt tới, haimắt sáng lên.”Oa, Tam ca, huynh nóng nảy quá đi.” Nhưng mà như vậy mới hay.
Độc Cô Phi ôm chặt Tiểu Anh Đào trong ngực, cười liên tục.”Nóng nảy hồi nào, tạihạ chỉ gấp gáp thôi.” Không vội có thể lấy được thiếu nữ xinh đẹp sao, thiệtlà.
Độc Cô Phi nói, chọc cho mọi người cười to.
Tiểu Anh Đào thấy hắn đắc ý cực kỳ thì đưa tay nhẹ ngắt hắn một cái.”Hừ, chàngcoi chừng làm ta mất mặt.”
Hại nàng trở thành tiêu điểm cho mọi người cưởi, tên đầu gỗ này thật là ghét.
Độc Cô Phi không thèm để ý đến mọi người, vui mừng nói.”Có gì mà mất mặt, mọingười đều là người nhà.”
Bị mọi người sao lãng, Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Độc Cô Phi cùng Tiểu Anh Đàođang hạnh phúc, ánh mắt hơi chuyển, chuyển sang Hắc Diệu.
Trực giác của Hắc Diệu cho biết có ánh mắt đang nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìnsang.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Bạch Tuyết ửng hồng, nàng dời đi con ngươi, không dámnhìn thẳng Hắc Diệu lần nữa.
Hắc Diệu nhìn thấy Bạch Tuyết như thế, hơi sửng sờ. Đây là lần đầu tiên gặpnàng ta mà? Tại sao lại có một loại cảm giác quen thuộc, còn có, tại sao nàngta nhìn mình như vậy?
Giọng nghi ngờ hỏi.”Ngươi... Biết ta?”
Nghe lời của Hắc Diệu, sự chú ý của mọi người cũng chuyển sang Hắc Diệu cùngBạch Tuyết.
Chuyện gì xảy ra?
Bạch Tuyết cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, nhỏgiọng trả lời: “Biết.”
Hắc Diệu cau mày, trong ấn tượng của hắn không nhớ có một nữ nhân nhưvậy.”Ngươi là ai?”
Bạch Tuyết bị hỏi như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582934/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.