Độc Cô Phi thật sự tới đỡTiểu Anh Đào, dưới ánh mắt mọi người, hai người cũng có chút ngượng ngùng.
“Tiểu Vãn, Độc Cô, đã lâu không gặp.” bóng dáng Hắc Diệu và Thượng Quan Dạ chậmrãi đi tới.
Lúc gần đến trước mặt Độc Cô Diễm và Hướng Tiểu Vãn, Thượng Quan Dạ rất lễ phépchiêu hô. “Nhạc phụ, nhạc mẫu.”
“Ôi mẹ nó, Tứ tỷ phu huynh thật biết kiếm tiện nghi, Tứ tỷ còn chưa có thànhthân với huynh, huynh đã dám gọi như vậy rồi, da mặt thật dày. Ai..ui.. Tứ tỷ,tỷ làm gì bấu muội.” Độc Cô Tuyết xoa xoa cái mông, bất mãn nhìn chằm chằm ĐộcCô Sương.
Thôi đi, Tứ tỷ thật nhỏ mọn, không phải chỉ nói nam nhân của tỷ một câu thôi à,có cần che chở vậy không.
Trải qua Độc Cô tuyết náo loạn như vậy, Thượng Quan Dạ lại không chút nàongượng ngùng. “Dù sao sớm muộn gì cũng gọi nhạc phụ, nhạc mẫu, kêu sớm khôngphải tốt hơn kêu muộn à.”
“Ha ha ha ha, Thượng Quan ngươi nói thật có lý, dù sao ngươi cũng gọi mười nămrồi, cũng đâu có khác gì.”
Độc Cô Diễm nói xong, ánh mắt nhìn về Hắc Diệu. “Diệu, mặt của ngươi...” Mườinăm đã qua, gương mặt bị hủy của hắn đã được chữa khỏi hay chưa?
Nghe được Độc Cô Diễm hỏi như thế, hai tròng mắt Hướng Tiểu Vãn rất áy náy, mặtcủa Hắc Diệu năm đó là bị nàng hủy, đã nhiều năm như vậy, trong lòng nàng vẫnnhớ kỹ chuyện này, những năm gần đây Độc Cô Diễm cũng biết tâm tư của nàng, dốchết năng lực giúp Hắc Diệu tìm hỏi phương pháp chữa trị, nhưng nhiều năm quanhư vậy, vẫn không có kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582933/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.