“Dạ, ta đã suy nghĩ kỹ,người đã không thích ta quấy rầy người, vậy ta liền không quấy rầy, nhưng ngườiphải...”
Rầm ——
Cửa bị Thượng Quan Dạ mạnh mẽ mở ra, Tuyết công tử nhìn thấy Thượng Quan Dạ lửagiận ngút trời, sát khí kinh người, câu nói kế tiếp bị dọa cho sợ đến rụt trởvề.
“... Dạ, Dạ, Dạ...”
Nếu như đôi mắt có thể giết người, Thượng Quan Dạ sớm đã giết chết Tuyết côngtử. Hắn nhìn chằm chằm hắn ta, gằn từng chữ một: “Biến, xa, xa, cho, ta.”
Trời đánh mà, quấy rầy một lần coi như xong, lại vẫn dám đến lần thứ hai, nếunhư có lần thứ ba, hắn không thể không giết hắn ta.
Tuyết công tử bị trừng sợ nuốt nuốt nước miếng, dạ dạ nói: “Dạ, người đừng nhưvậy... Ta...”
“Đi chết đi.” Thượng Quan Dạ không cho Tuyết công tử cơ hội nói xong, một quyềnhung hăng đánh vào gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết kia.
“A...” Tuyết công tử thương tâm muốn chết, bưng mặt như tận thế, hai tròng mắtkhông thể tin nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ. “Dạ, Dạ... Người, người, ngườiđánh mặt của người ta?”
Đây chính là chỗ đại diện của hắn, phải biết quá khứ hắn đều dựa vào gương mặtnày ăn cơm, tại sao người này có thể đánh mặt hắn đây? Quá đáng ghét rồi.
Thượng Quan Dạ cau chặt chân mày, hết sức không nhịn được nhìn chằm chằm nhìnTuyết công tử, hắn rất ít nói tục, lúc này cũng không nhịn được bạo ra ngoài.“Mẹ kiếp, ta chửi cả nhà ngươi, bà cố ngươi vô cùng nhàn nhã có phải hay không,tối nay đại gia cực kỳ khó chịu, nếu như tới gõ cửa lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582929/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.