Trời đánh, nên thaychưởng quỹ này.
Độc Cô Sương có chút mệt mỏi nói: “Chàng thật muốn tiếp tục?” Đáng chết, nếunhư lần này còn bị quấy rầy, về sau nàng sẽ không làm.
Thượng Quan Dạ chôn ở trong cơ thể Độc Cô Sương nhịn rất là thống khổ, hắn vộivàng gật đầu, còn không đợi Độc Cô Sương đồng ý, liền điên cuồng động.
Ngoài cửa, thanh âm không thức thời của chưỡng quỹ lại vang lên.
“Ông chủ, người xem có muốn gặp người nọ hay không, đó là một nam nhân mang mặtnạ.”
“Cút.” thanh âm giận dữ từ trong miệng Thượng Quan Dạ phát ra, nếu như chưởngquỹ đó còn không rời đi, như vậy sẽ bị người mang thi thể rời đi.
Nghe thanh âm sát ý đằng đằng kia, chưỡng quỹ cho dù có mười lá gan cũng khôngdám lên tiếng, sờ sờ lỗ mũi, lập tức run rẩy rời đi.
Lúc này hai người bên trong phòng mới yên một hồi, cửa phòng lại vang lên lầnnữa.
Cốc cốc ——
Thượng Quan Dạ vẫn còn đang chạy nước rút, hoàn toàn nổi giận, cả người giốngnhư một con sư tử nổi giận, cuồng bạo rống về phía cửa. “khốn kiếp, xem ra ôngngại cuộc sống chán quá phải không.”
Nếu chưởng quỹ này một lòng muốn chết, vậy hắn sẽ thành toàn cho ông ta.
Nhưng, người gõ cửa không phải là chưởng quỹ nhát gan, mà là ——
“Ha ha ha ha, quả nhiên là Thượng Quan sư phụ, hả, không đúng, sao thanh âm củaThượng Quan sư phụ nghe là lạ, không phải là bị bệnh chứ, đợi tại hạ đến giúpngươi xem một chút.” Nói chuyện, là một gã nam tử tuấn mỹ phi phàm, một bộ áođen nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582930/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.