Đêm đó, Hắc Diệu mangtheo Tiểu Anh Đào rời đi.
Trước khi ly biệt, Tiểu Anh Đào rất bá đạo đi tới trước mặt Độc Cô Phi, hướngvề phía hắn nói: “Độc Cô Phi, ngươi là người của Tiểu Anh Đào ta, sau này khôngcho phép đối với con gái khác loạn phóng điện, còn có, nhớ chờ ta trở lại, cónghe hay không.”
Lần này, Độc Cô Phi rất nghe lời gật đầu.
Tiểu Anh Đào rời đi, sau này cậu sẽ không thấy bé nữa, trong lòng vẫn là rấtkhó trôi qua.
Tiểu Anh Đào thấy Độc Cô Phi không nói lời nào, cũng đi theo trầm mặc một trận,sau đó lấy ra một đôi giày đưa cho Độc Cô Phi. “Cái này cho ngươi, nhớ phảingày ngày mang đó. Có nghe không.”
Độc Cô Phi nhận lấy đôi giày tự may mặc dù không tính là tinh xảo, nhưng vá rấtbền chắc, cậu hít mũi một cái, nặng nề gật đầu.”Ta nhất định” Cậu nhất định sẽkhông mang đâu.
“Tiểu Anh Đào, chúng ta đi thôi.” Thanh âm của Hắc Diệu nhàn nhạt vang lên.
“Được.” Tiểu Anh Đào đáp một tiếng, xách theo quần chạy tới, lôi kéo tay HắcDiệu, chậm rãi rời đi phủ tướng quân.
*********
Ba ngày sau, sáng sớm.
Cửa phủ tướng quân, hai giọng nói già nua hùng hậu lãng lãng vang lên.
“Này, ta nói ngươi hai tên tiểu tử này, còn không để Kim gia gia ngươi vào, nếulàm trễ việc Kim công công cùng Hướng nha đầu từ biệt, ngươi đảm đương đượcsao.” Mặc bộ y phục màu vàng Kim công công rất bất mãn nhìn chằm chằm mấy thịvệ đang ngăn trước mặt ông.
Nếu như không phải là nhìn ở mặt mũi Hướng Tiểu Vãn, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582917/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.