Độc Cô Hoa nhìn chằm chằmTiểu Anh Đào, khẽ mỉm cười. “Xem ra sau này đệ phải gọi tỷ Tam tẩu nha.”
Hướng Tiểu Vãn cười đến đứng không thẳng lưng. Không nghĩ tới Tiểu Anh Đào nàyđáng yêu như thế, càng không nghĩ tới Độc Cô Phi ngốc nghếch nhà bọn họ dũngmãnh như vậy, thế mới biết cái gì gọi là ra tay trước là mạnh.
Thượng Quan Dạ vừa cười, vừa nhìn chằm chằm Độc Cô Sương, ý vị phóng điện đốivới bé. Lời ngầm sau bóng điện kia chính là: tiểu Sương nhi, nàng cũng đè tanha, lúc nào thì làm giống như Tiểu Anh Đào.
Độc Cô Sương liếc thấy bóng điện của Thượng Quan Dạ, không khỏi trừng mắt liếchắn một cái, âm thầm mắng một tiếng lẳng lơ.
Độc Cô Phi thấy mọi người cười lớn vậy, có chút ngượng ngùng cúi đầu thầm nói:“Không phải là chỉ đè một lần thôi sao, làm gì dữ vậy, trước kia ngày ngày phụthân đều đè nhũ mẫu, hơn nữa phụ thân còn dùng một thanh kiếm rất dài đâm nhũmẫu, tại hạ cũng không có ác độc làm như vậy, muội lại nói tại hạ.” Sớm biếtvậy, cậu cũng đi tìm một cây kiếm giống như phụ thân để đâm muội ấy (#Ami: Bạn đãchết vì cười =]]).
Lần này, tất cả mọi người đều không cười.
Đặc biệt là Hướng Tiểu Vãn, quẫn bách đến hận không thể tìm động chui vào. Aicó thể nói cho nàng biết, đây chính là lời một hài tử tám tuổi nên nói sao?
Hài tử cổ đại không phải là rất thuần khiết và trong sáng sao, sao H như vậy,bạo lực như vậy.
Ánh mắt Thượng Quan Dạ quét về phía Độc Cô Diễm, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582916/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.