Ba năm sau.
Cả Ngân Nguyệt vương triều đều thái bình, trên đường cái, người đến người đi đôngđúc, phồn hoa rực rỡ.
Phồn hoa nhất nơi đây chính là vị trí ở cuối con phố phía đông, vị trí của phủtướng quân. Nhưng bởi vì Độc Cô Diễm đã sớm từ quan, cho nên bảng hiệu của phủtướng quân cũng đổi tên. Tấm biển mạ vàng viết lên ba chữ Độc Cô phủ thật to,chữ chữ mạnh mẽ hữu lực, khí thế phi phàm.
Trong sân, một bé gái ba tuổi đang bú bình sữa, hai tròng mắt sáng ngời phát ratia giảo hoạt, bé hướng về phía Độc Cô Phi đang múa ngân kiếm luyện công đứngbé không xa, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tam ca, người ta muốn thanh kiếm kia củahuynh.”
Độc Cô Phi vừa nghe, nhướng mày.”Lục Lục ngoan, kiếm này quá nguy hiểm, muộikhông thể cầm loạn được.” Đối với tiểu ác ma ba tuổi này, Độc Cô Phi chỉ có thểdụ dỗ, lão Lục biến thái này là Hỗn Thế Ma Vương, cả năm bọn chúng gộp lại cũngkhông sánh bằng một đầu ngón tay của Tiểu Lục này.
Lúc này Tiểu Lục muốn đòi kiếm của cậu, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.Hừ, lần trước Tiểu Lục cũng khen võ công của cậu cao cường, muốn cậu biểu diễncho bé xem vài quyền. Khi đó, cậu rất đắc ý nhìn Tiểu Lục huy quyền, nhưngkhông nghĩ tới Tiểu Lục tiểu ác ma kia thật ra là muốn chỉnh cậu. Lúc cậu muốnnâng thân lên, cái chân ngắn củn kia của Tiểu Lục liền ngáng cậu một cái, hạicậu té như chó ăn cứt. Vậy cũng chưa tính là quá đáng, ác ma Tiểu Lục này vừanhìn thấy phụ thân cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582918/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.