Người áo đen sửng sốt,ngay sau đó cắn răng nói: “Cái gì, các ngươi lại dám nói như thế với lão phu.”
Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng cười một tiếng. “Hắc hắc he he. Ánh mắt của đại bácó vấn đề rồi, ta đây bao lớn, ông không thấy sao mà còn hỏi nữa, bất quá nhưđã nói qua, đại bá ông cũng một đống tuổi rồi, không thấy rõ cũng là bìnhthường thôi.”
Lúc này lão Đại chen vào nói: “Nhũ mẫu, ánh mắt của lão nhân kia không có vấnđề, mà là nơi này của ông ấy có vấn đề.” Độc Cô Ly chỉ chỉ đầu.
Lão Nhị cười nói: “Không phải vậy, vị lão đầu này không chỉ là đầu óc có vấn đềthôi đâu, là toàn thân ông ấy trên dưới đều có vấn đề, mọi người xem, có chỗnào là người, rõ ràng là một thi thể từ trong đất chui ra.”
Lão Tam cười hắc hắc. “Không sai, thật là rất giống thi thể.”
Lão Tứ cười đến quá đáng nhất. “Hắc hắc he he thật là thi thể thối, chẳng nhữnglà người thối, ngay cả nói cũng thối như vậy.”
Trong năm người, chỉ có Độc Cô Hoa không có lên tiếng, ánh mắt của cậu vẫn liếcvào trong mật thất, gương mặt lo lắng. Không biết sư phụ rốt cuộc thế nào?
Người áo đen bị mấy tên tiểu quỷ trào phúng, giận đến mặt sắp nổ tung. “Cácngươi là bọn súc sinh, hôm nay lão phu sẽ bắt các ngươi xuống Địa ngục.”
“Ôi mẹ nó, thì ra ông là súc... sinh đó, khó trách, khó trách.” Độc Cô Sươngbừng tỉnh hiểu ra thét chói tai.
“Lão Tứ, bình tĩnh, cho dù nhìn thấy thứ người thú hợp nhất, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582905/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.