“Con, các ngươi không saochứ?” Đang ở sáu người giá lạnh không dứt thì bên trong thạch thất vang lêngiọng nói suy yếu của Hắc Diệu.
Sáu người sửng sốt, vội vàng hồi thần.
“Sư phụ.” Độc Cô Hoa thoáng nhìn thấy dáng vẻ suy yếu bị thương của Hắc Diệu,hốc mắt nóng lên, không khỏi nghẹn ngào lên tiếng. Cậu quỳ gối bên cạnh HắcDiệu, gương mặt đau lòng.
Hắc Diệu hướng cậu nhẹ nhàng cười một tiếng.”Hoa nhi, vi sư không sao.”
Bốn tiểu tử khác nhìn một màn này, cũng đối với Hắc Diệu sinh ra cái nhìn kháctrước, thật ra thì Hắc Diệu cũng rất đáng thương.
Độc Cô Sương đi tới, đối với Hắc Diệu nói: “Phụ thân của Tiểu Ngũ, ông yên tâmđi đi, chúng ta sẽ thay ông chiếu cố tốt Tiểu Ngũ, ông liền chờ chết không minhmục đi.”
Ba ——
“Mẹ nó, lão Tam huynh biến thái, làm gì đánh muội.” Độc Cô Sương ôm đầu, bĩumôi bất mãn nhìn chằm chằm Độc Cô Phi.
Độc Cô Phi hướng Độc Cô Sương liếc mắt. “Lão Tứ muội làm sao nói chuyện nhưvậy, Hắc phụ thân người ta còn chưa có chết, muội sao có thể nguyền rủa ngườita như vậy, muốn dùng thành ngữ thì phải nói chết không có gì đáng tiếc chứ.”
Ba ——
Lần này, bị đánh chính là lão Tam.
“Lão Nhị, huynh sao lại đánh đệ?” Cậu rõ ràng nói rất có đạo lý mà, lão Nhị tạisao đánh cậu, tại sao.
“Đánh chính là đệ, không hiểu thành ngữ còn dùng lung tung, đáng đánh.” Nóixong, lão Nhị oán niệm hướng Lão Tam nháy mắt một cái lại nói: “Đã nói baonhiêu lần rồi, phải gọi nhị ca, còn gọi lão Nhị nữa, xem huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582906/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.